Hình ảnh của Nữ Thần Ám Nguyệt bắt đầu tiêu tán, mà khúc xương trong cơ
thể của cô ta lúc nãy sắp chuẩn bị nổ tung kia lại chìm vào tĩnh lặng, lúc Karen
điều khiển sợi xích mang theo ánh tím kia quấn chặt lấy nó, bên trong có tiếng
kêu gào cuồng loạn của một người phụ nữ truyền đến.
Cô ta đã có được ý thức thì đương nhiên sẽ cực kỳ không cam lòng, càng tràn
đầy sự hận thù.
Chỉ có điều là lúc này Karen cũng sẽ không để ý những thứ này, khúc xương đã
bị Nữ Thần thu hồi lại tất cả khả năng phòng ngự, cuối cùng bắt đầu bị xiềng
xích phân giải hấp thụ, trên mặt Karen cũng lộ ra vẻ say mê.
Pall đã bình tĩnh lại từ trong trạng thái luống cuống do hồi hộp ban nãy, nhìn
xem Karen lúc này, chỉ cảm thấy anh ta vô cùng lạ lẫm.
Karen lúc này cùng với Karen thường ngày mà cô nhận biết, quả thực là hai
người khác nhau.
Nhưng dù vậy thì Pall cũng không nói gì, một câu cô đều không nói, chỉ yên
lặng nhìn xem, bởi vì cô có thể hiểu được.
So với khi làm mèo nói lải nhải liên miên, lúc cô làm người thì ngược lại rất ít
nói.
Có lẽ là do lúc làm mèo thì thả lỏng hơn, làm người... Quá mệt mỏi.
Rất nhanh sau đó, Karen đã hấp thu hoàn toàn khúc xương trong không gian ý
thức này, sau đó, anh ta có vẻ vẫn là có chút chưa thỏa mãn, dời ánh mắt sang
trên người Pall, liếm môi một cái.
Cậu ấy muốn ăn ta.
Pall rõ ràng cảm giác được ý nghĩ này đến từ Karen.
"Lượng cơm ăn lớn như thế à?" Pall mở miệng hỏi.
Sau một khắc, hai mắt Karen nhắm nghiền, lúc mở ra lần nữa, ánh mắt biến trở
về bình thường.
"Thật giống như là đang cai nghiện vậy." Karen có chút bất đắc dĩ mà đưa tay
đặt ở vị trí ngực mình, thỏa mãn sau khi đã ăn no, ý thức của Karen khôi phục
lại sự tỉnh táo, "Triệu chứng lần này càng nặng hơn so với lần trước, tôi chỉ nhớ
rõ một chút cảnh tượng, ngay cả ký ức cũng đều không được đầy đủ, giống như
là có một người khác cái vừa mới khống chế thân thể của tôi."
Pall rất muốn nói cho cậu biết rằng không phải, Karen vừa mới kia, thật ra cũng
là chính cậu, bởi vì cô có thể cảm giác được.
Giống như là sau khi một người uống say, hắn vẫn là người kia, không có khả
năng bị định nghĩa thành cái người thứ hai;
Có thể hình dung càng trực tiếp hơn đó là một người thật sự hiền lành chất phác
thì cho dù hắn ta có uống rượu say, nhiều nhất cũng chỉ làm ra vài trò cười mà
thôi, sẽ không say khướt đến nỗi thay đổi tính cách rồi tổn thương người khác;
Bởi vì tác dụng của cồn chỉ đơn giản là khiến đại não trở nên tê dại, để cho mức
độ "Kiêng dè" thấp xuống mà thôi.
Nhưng Pall do dự một chút, vẫn là nói phụ họa theo:
"Ta cảm thấy loại trạng thái này sẽ rất nguy hiểm đấy, Karen."
"Ừm, cho nên tôi sẽ cố hết sức phòng tránh, lần này, là do không có cách nào
tránh khỏi."
"Đúng vậy, cậu cứu được mọi người, hòn đảo này, là một tên cướp tìm đến để
cướp bóc chúng ta, bây giờ chúng ta rốt cục cũng đã an toàn, hơn nữa còn giành
lại hang ổ của tên cướp, đoạt lấy chiếm lợi phẩm."
Nguyên nhân mà Pall không nói cảm nghĩ thật sự trong lòng mình cho Karen
là... Cô nghĩ đến một điều, Karen am hiểu nhất đó là suy nghĩ tâm lý, tình
huống của bản thân mình thì cậu ta sẽ rõ ràng hơn người ngoài.
"Karen" lúc nãy, đến cùng có phải là "Một người khác" hay không thì cậu ta
chắc chắn là người hiểu rõ nhất.
"Khúc xương ở nơi này đã hấp thu xong, đến lượt khúc xương trong hiện thực
kia." Karen nói.
"Ừm."
Pall lên tiếng, biến mất khỏi không gian ý thức của Karen.
Ở bên cạnh miệng giếng, con mèo ngồi ở chỗ đó mở mắt ra, sau đó quay đầu
nhìn về phía Kevin, dùng một loại giọng điệu mệt mỏi mà nói:
"Này con chó ngu, bây giờ ta có thể cảm nhận được một chút về sự sợ hãi của
ngươi."
Kevin nghe nói như thế, nhích người qua, dùng cái đuôi của mình nhẹ nhàng
lướt qua trên người Pall.
"Nhưng mà cậu ta vẫn là Karen, không phải sao?"
"Gâu." Kevin gật đầu.
...
Trong hiện thực, Karen mở mắt ra, con rối trước mặt đã mất đi toàn bộ khả năng
hành động, trực tiếp chìm sâu xuống đáy giếng.
Tay phải của Karen nắm lấy khúc xương kia, để cho nó tiếp tục nằm trong ngực
của mình.
Lúc này, Karen phát hiện trên "Thần bào Phán quyết" vừa xuất hiện trên người
mình, Karen lập tức kết thúc thời cơ thăng cấp lần này, mà lại lộ ra vẻ mặt vô
cùng thiếu kiên nhẫn, thăng cấp vào lúc này không phải là quá phiền phức sao?
Bây giờ mình làm gì còn có tâm trạng để cân nhắc việc nhỏ nhặt này.
Từng sợi đường vân màu đỏ từ trên khúc xương kia kéo dài rồi đi vào trong cơ
thể của Karen, sau đó tiếp tục khuếch tán, rất nhanh, Karen cảm giác được sự co
rút đến từ bắp thịt trên toàn cơ thể của mình, đây là biểu hiện khi xương của
Thần tiến vào trong cơ thể để tăng cường thể chất của mình.
Cơ bắp toàn thân bắt đầu quá trình xé rách rồi lại kết nối, loại cảm giác này,
càng dữ dội hơn lúc ngủ bị chuột rút, mà lại là trên toàn bộ cơ thể.
"Hít khà..."
Karen hít sâu một hơi, cố nén sự đau đớn mà tiếp tục hấp thu khúc xương này,
anh biết đây là cơ hội khó có của mình, một cơ hội để có thể cải tạo thể chất
"Yếu đuối" của mình.
"Cậu ta chịu đựng giỏi thật." Pall nhìn thấy tình huống phía dưới miệng giếng,
"Ai, bé Karen của chúng ta chịu khổ rồi."
Kevin thu hồi cái đuôi đang dỗ dành Pall, vừa mới nãy còn nói sợ hãi, bây giờ
lại lo lắng.
"Cho nên lúc trước vì sao lúc con chó ngu ngươi giáng thế không mang nhiều
đồ thêm một chút, sớm chỉnh sửa tốt cho cơ thể của Karen thì không phải tốt rồi
sao."
Kevin: "..."
Sau khi quá trình tái thiết máu thịt đi đến hồi cuối, cảm giác đau đớn kia lại
được tăng cường mạnh mẽ hơn, đó là vì xương cốt của mình lại được mã hóa
một lần nữa, có cảm giác của một tấm vật liệu đang bị áp súc lại.
"A!!!"
Karen không nhịn được mà phát ra tiếng kêu, vào giờ khắc này, như có vô số
chiếc búa nhỏ ngay đang tiến hành gõ qua gõ lại trên xương cốt của mình.
"Chậc chậc chậc, ta không nhìn được nữa, meo." Pall che lại tầm mắt của mình.
"Gâu gâu."
"Ta biết, gắng chịu qua thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng cái này thật sự là quá
thảm thiết rồi, nếu là ta thì cũng không chịu nổi sự đau đớn như thế."
Kevin ngược lại thì tỏ ra lơ đễnh hơn, hắn từ một người thiếu niên trên hòn đảo
nhỏ mà bước lên con đường thành Thần, đau khổ nếm trải chỉ có thể càng nhiều
hơn.
So với nó, Karen ở trong mắt nó, con đường rất bằng phẳng, gia cảnh tốt, thiên
phú tốt, vận mệnh tốt...
Nhưng mà Kevin đối với điều này ngược lại cũng không có tâm tư đố kỵ gì, bởi
vì thực sự là Karen cạnh tranh thắng nó, nó thua.
"Con chó ngu, có thể xảy ra vấn đề gì không vậy?" Pall quan tâm hỏi.
Kevin lắc đầu, rất chắc chắn mà nói: "Gâu gâu gâu."
"A, là như thế này sao, bản vẽ quy hoạch và thiết kế đã được ngươi để lại, bây
giờ Karen chỉ cần dựa theo thứ ngươi để lại mà đổ đầy cơ thể mình là được à,
vậy sao lúc trước khi ngươi thiết kế có từng xảy ra sai xót gì không?"
"Gâu!!!"
"Đúng, ta suýt nữa thì quên mất, ngươi vốn là thiết kế cho bản thân mình dùng,
chắc chắn sẽ giám sát rất cẩn thận, công ty trang trí khi trang trí cho người khác
thì có thể sẽ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhưng khi tự trang trí nội thất cho
mình thì cũng không có lý do làm như vậy."
Kevin: "..."