Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cà phê đi.”

“Chờ một chút.”

“Được rồi.”

Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon, vị trí này vừa vặn đối diện về phía cửa sổ

sát đất, nhìn ra ngoài thì có thể trông thấy cảnh tượng phồn hoa và sa đọa của

Wien.

Bên người có mấy phần văn kiện, Karen cầm lên theo thói quen, phát hiện

chúng là phương án tuyên truyền quảng cáo tất chân.

Một phần phương án là dùng tất chân cột vào phía trước của một chiếc xe con,

để người dùng sức kéo xe con tiến lên;

Một phần phương án khác là dùng dao cắt tất chân, chứng minh chất lượng tốt,

cắt không đứt.

Eunice đưa cà phê đến trước mặt Karen, ngồi xuống tựa sát vào Karen, hỏi:

“Anh nói xem nên chọn cái phương án nào?”

“Em hỏi anh thì hình như có chút không thích hợp.”

Eunice nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, anh càng ưa thích niềm vui thú khi xé rách nó.”

Karen nhấp một ngụm cà phê.

Eunice: “Nhưng bây giờ là một cái tất chân bình thường cũng cần 100 Rael, mọi

người vẫn cực kỳ chú trọng đến chất lượng.”

“Có lẽ có thể thay đổi hướng suy nghĩ của nó một chút, chất lượng của nó có

thể không cần phải tốt như vậy, có thể dễ dàng bị hỏng, xem nó như là hàng

dùng một lần.”

Eunice suy tư một chút: “Em cảm thấy đây là một lối suy nghĩ rất tuyệt, thật

đấy, nó có thể là xu thế phát triển của tương lai.”

“Hi vọng sẽ không dẫn em đi sai lối.”

“Làm sao lại thế được, em tin tưởng ánh mắt của anh.”

“Những thứ này là cái gì?” Karen chỉ vào trên một tập tranh vẽ trên bàn.

“Những thiết kế kiểu mới.”

“Có hàng mẫu không?”

“Có, em đi tắm trước, trong phòng làm việc của em cũng có phòng tắm, còn có

một cái phòng nghỉ.”

“Anh cảm thấy tầm mắt ở đây thì thoáng hơn một chút.”



“Không ngon, không có ngon như Healy làm.”

Connor bưng trong tay một cái đĩa, trong đĩa là một xiên thịt dê nướng, sau khi

cô bé ăn một miếng, khẽ nhíu mày, nhưng vì nguyên tắc không thể lãng phí nên

vẫn tiếp tục ăn miếng thứ hai.

Ở trên đầu cô bé là một con mèo đen đang nằm sấp mà ngáp dài.

Mặc dù buổi biểu diễn thời trang đã kết thúc, nhưng các người mẫu và các minh

tinh vẫn đang tiến hành các loại xã giao và hoạt động quan hệ xã hội, máy ảnh

của các ký giả thì càng không ngừng nghiêng qua nghiêng lại.

Connor tò mò hỏi: “Vì sao bọn họ lại đi cột lưới đánh cá lên đùi thế, nhìn có

đẹp không?”

“Cũng giống như ngươi thích sưu tầm vảy vậy.”

“Ồ… đã hiểu, nghĩa là đẹp, ta cũng muốn một bộ.”

“Ngươi còn nhỏ, chờ đến khi trưởng thành thì nói sau.”

Lúc này, phu nhân Đường Lệ đi tới, Connor lập tức đưa xiên thịt dê cho bà ấy:

“Bà ngoại, ăn xiên dê, rất ngon.”

“Cám ơn Connor.” Bà ngoại tiếp nhận xiên dê, thở dài nói, “Karen nhà chúng ta

thế mà cho phép vị hôn thê của nó ra làm những thứ này.”

Connor phụ họa nói: “Đúng, hẳn là ở nhà ngoan ngoãn sinh con.”

Pall cau mày nói: “Đường Lệ, ngươi quên lúc ngươi còn trẻ tuổi là như thế nào

sao? Còn có ngươi nữa…Bộp!”

Pall đập chân vào đầu Connor một cái:

“Ngươi quên mất giới tính của mình rồi à!”

Connor bĩu môi, có chút ấm ức nói: “Đây không phải là câu mà ngươi thích nói

nhất lúc ở nhà sao, sinh con, sinh con, sinh con!”

“Ngươi im miệng ngay cho ta meo!”

Phu nhân Đường Lệ nhìn thoáng qua Pall, tức giận nói: “Sao ngươi không trông

nom một chút.”

“Vậy sao ngươi không đi mà trông nom đi?”

“Ta là trưởng bối.”

“Vai vế của ta còn cao hơn ngươi.”

Leon đi tới, nói: “Có vẻ mọi ngươi đã đi lộn chỗ rồi, địa điểm tập hợp của

chúng ta ở sát vách.”

“Karen đâu?”

“Không biết, nhưng Bộ trưởng sẽ đến đúng giờ.”

Trong phòng tiếp khách của toà nhà bên cạnh, đã có không ít người đang ngồi.

Bá tước Recar một người cầm theo bình rượu, đang rót vào miệng;

Phu nhân Gandiro và Morindi ngồi chung một chỗ, hai người đang điêu khắc

lên trên pha lê;

Lão Saman ngậm cái tẩu thuốc, phun ra từng làn khói trắng.

Bern thì ôm một xấp văn kiện thật dày mà phê duyệt;

Neo dựa vào trên ghế sa lon, vừa nhìn xem báo cáo thị trường cổ phiếu chợ đen

vừa không chút nể tình mà đưa tay hái một quả trái cây vừa kết quả ở trong bồn

hoa mà Darien ôm trong lòng, lau lau lên áo rồi cắn một cái.

“Lần này không ngọt bằng lần trước.”

“Lần trước là cha ta.”

“Lần này thì sao?”

“Lần này là ông nội ta.”

“Giá trị dinh dưỡng của cha ngươi cao hơn.”

“Đúng vậy, ta cũng cho rằng như vậy, cho nên ta đã ủ thành phân bón tươi.”

“Làm tốt lắm.”

Wilker tới chậm, hắn mặc một bộ quần áo mới.

Neo nhìn lướt qua, cười mắng: “Ta bảo này, hôm nay chúng ta là tới để tham gia

tiệc chúc mừng ngươi tốt nghiệp à?”

“Ngài Alfred chọn giúp ta, không dễ nhìn sao?”

“Dễ nhìn, chỉ là hơi quá biết điều một chút, không phù hợp với thân phận đao

phủ của ngươi.”

“Ta ngược lại cảm thấy nếu như mặc thành như thế này để đi thẩm vấn người bị

tình nghi mà lời nói thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Tạo cảm giác sốc cho người bị nghi ngờ sao?”

“Là để cho bản thân ta vui vẻ hơn.”

“Được rồi, ngươi càng ngày càng biến thái, ngày nào mà ngươi phát hiện tinh

thần của mình thật sự xảy ra vấn đề về thì có thể tới tìm ta, đừng khách sáo.”

“Ta hiểu rồi.”

Neo quay đầu, nhìn về phía Buken ngồi ở trong góc, Buken nhắm hai mắt giống

như là đang ngủ trưa, nhưng lúc Neo hướng ánh mắt đến thì hắn vẫn hơi thẳng

người hướng về trước.

Nhưng Neo vòng qua hắn, chào hỏi Dikno: “Trở về từ Vườn Sinh Mệnh khi nào

thế?”

“Hôm qua.”

“Phương án làm xong chưa?”

“Làm xong, đã giao cho thiếu gia.”

“Bao nhiêu phần?”

“12 phần.”

“Ít như vậy, ta còn tưởng rằng sẽ có một trăm phần.”

“Tỉ lệ thành công tương đối thấp và tỷ lệ tổn thất tương đối cao đều bị loại bỏ,

ta không quá thích thú đối với số lượng nhiều nhưng vô nghĩa.”

“Vậy lần này thì sao?”

“Cái gì lần này?”

“Phương án lần này, ta đang nói đến phố Mink.”

“Không có làm.”

“Chưa kịp làm sao?”

“Là không có làm.” Dikno mở ra tay, “Ngươi nói cho ta nghe trước xem lần này

ai mới là kẻ địch?”

Là Thần Điện hay vẫn là cái vị đang ngủ say kia?

Ngay cả kẻ địch còn không có thì có thể làm ra được phương án gì?

“Cũng đúng.”

Sau khi bà ngoại đi vào phòng tiếp khách, trực tiếp đi về phía Neo, hỏi: “Tình

huống của cháu ta bây giờ có chút không ổn.”

“Ai bảo hắn ăn nhiều đến như vậy, nếu không phải Trật Tự Thần Giáo đẩy ngã

Cây Sinh Mệnh, treo hắn lên cây Sinh Mệnh thì ta cảm giác chỉ cần cho hắn

một chút thời gian thì hắn cũng có thể đục rỗng Cây Sinh Mệnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK