“Trước kia, ông ấy luôn tin tưởng…”
“Cái gì?” Karen hỏi.
Phu nhân Lake nhìn về phía Karen: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Thần Kỷ
Luật thực sự nghe được lời cầu nguyện của ông ấy.”
Nói xong, Phu nhân Lake đi ra khỏi phòng ngủ.
Rất nhanh, kể cả cửa phòng đã được đóng lại, nhưng giọng the thé của phu nhân
Lake vẫn vang lên rõ ràng:
“Pieck, đưa lên cho sư phụ của cậu một cốc nước đá, nhớ dùng nồi đun nước!”
Karen ngồi xuống, lại cầm chiếc bút máy đó lên.
Chỉ chốc lát sau, Pieck đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ, nước đá đây.”
“Ừm, Pieck, hỏi cậu một chuyện.”
“Ông chủ, ngài cứ hỏi.”
“Cậu và Dincom đều trong biên chế của tôi, đúng không?”
“Đương nhiên, ông chủ.”
“Nếu tôi muốn tuyển một thần bộc, có thể được biên chế không?”
“Ông chủ, ngài đã quên rồi, ngài là thẩm phán cấp bảy, chỉ có thể có hai thần
bộc dưới quyền.”
“Thẩm phán cấp bảy…”
“Chính là thẩm phán cấp thấp nhất, bởi vì tính tình của ông chủ ngài rất dễ dàng
đắc tội với người khác… Cho nên, nếu ông chủ muốn tăng thêm biên chế, phải
tăng thêm hai cấp mới có thể có thêm một biến chế.”
“Được rồi, tôi biết rồi, ngoài ra, thu nhập của tôi mỗi tháng được bao nhiêu
phiếu kỷ luật?”
“Một ngàn phiếu kỷ luật, ông chủ, ngay cả việc này ông cũng quên rồi?”
Thu nhập thấp như vậy sao… Cho nên Catherine trực tiếp đưa mình nửa tháng
tiền lương? Ồ không, Catherine đưa mình phiếu vực sâu, nhưng tỷ lệ quy đổi có
lẽ sẽ không quá sức tưởng tượng.
“Pieck.”
“Có, ông chủ.”
“Tôi muốn cậu lấy danh nghĩa của Thần Kỷ Luật để thề, những điều ta vừa hỏi,
không được phép nói cho người thứ hai.”
“Ách… Được, ông chủ, tôi lấy danh nghĩa của Thần Kỷ Luật xin thề, giữ bí mật
những câu hỏi vừa nãy của ông chủ!”
“Tốt lắm, cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng, ông chủ.” Pieck lắc đầu, đi ra ngoài.
Có một cấp dưới thật thà, cảm giác cũng không tệ.
Karen nhắm mắt dưỡng thần, anh không cần quá lo lắng về “biểu hiện” của
mình, bởi vì người của Pavaro biết rõ, có lẽ đối phương cũng biết, cho nên, đợi
khi đối phương đến, chủ yếu vẫn xem đối phương phát huy.
Qua khoảng hai mươi phút, Dincom gõ cửa phòng ngủ: “Ông chủ, có người đến
thăm.”
“Dẫn vào đây.”
“Được, ông chủ.”
Cửa phòng ngủ được đẩy mở, một người đàn ông mặc áo khoác gió màu xám đi
vào, bỏ mũ xuống, sau đó lấy ra một cuộn phiếu nhỏ từ trong mũ, vứt xuống
đất, ngọn lửa màu xanh lam nổi lên, nhanh chóng dập tắt, sau đó, hình thành
một kết giới màu xanh lam trong phòng ngủ.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Vicole, vốn là văn thư khu vực, vừa chuyển sang quan
tòa.”
“Pavaro.”
Dường như đã liệu trước đến cách nói chuyện cộc lốc này, Vicole chủ động đến
trước bàn, nói:
“Chuyện của pháp quan Zich đã bại lộ hoàn toàn, anh ta cũng đã chết. Trong
khu vực có công hàm báo cáo bị lưu trữ của ông phát đi trước đây, khi điều tra
nguồn gốc chuyện này đã bị lật mở ra, ngoài ra còn có báo cáo ông vượt ngục bị
truy giết.
Cho nên tôi đã ngụy tạo một số bức thư chứng minh, ông đã từng báo cáo với
tôi, là tôi chỉ thị cho ông tiếp tục điều tra, cuối cùng phá hỏng những việc làm
độc ác của pháp quan Zich.”
“Thần Kỷ Luật phù hộ, tôi còn sống.”
“Đúng, đây là việc tôi không ngờ, cũng khiến sự việc trở nên rắc rối.”
“Đúng vậy.”
“Tôi cần công lao này, khu vực sẽ cho ông hai ngàn phiếu kỷ luật tiền tuất, à
không, bây giờ gọi là giải thưởng, sau đó cấp bậc thẩm phán của ông có thể từ
cấp bảy tăng lên cấp sáu.
Ta có thể cho thêm ông năm ngàn phiếu kỷ luật.
Ngoài ra,
Ông cũng sẽ được thu hoạch từ bạn bè của tôi, sau khi tôi chuyển chức, thay thế
quan tòa Luke, trở thành cấp trên của ông.”
Karen lên tiếng nói:
“Mười ngàn phiếu kỷ luật, không bao gồm tiền thưởng; cấp sáu, biến thành cấp
năm; lựa chọn thần bộc, tôi tự quyết định.”
Vicole cũng không nói Karen sư tử mở miệng lớn, mà có chút kỳ quái nói: “Dứt
khoát như vậy?”
“Lần này tôi suýt chết, tôi muốn tốt với vợ và con của tôi, tôi và các con, mỗi
tháng đều cần lượng lớn bột Huyết Linh, tôi đã làm hết trách nhiệm với giáo hội
rồi, bây giờ, tôi muốn chịu trách nhiệm với gia đình.”
“Được, tôi đồng ý với ông, mười ngàn phiếu kỷ luật, ngày mai tôi phái người
đưa đến, cấp sáu cũng sẽ được tôi cho thành cấp năm, lựa chọn thần bộc, ông tự
viết báo cáo lên trên, tôi phê chuẩn là được.
Ông phải lấy danh nghĩa của ông biết một bản giải thích tình hình, tôi đã đưa
đến cho ông rồi, ông tự sao chép một bản rồi nộp lên trên.
Ngoài ra, sẽ có người đến hỏi tình huống theo lệ, ông nói theo những gì bên trên
là được.”
“Được, giao dịch thành công.”
Vicole cười gật đầu, nói: “Giao dịch thành công.”
“Ông có thể đi rồi.” Karen chỉ ra cửa.
“Thẩm phán Pavaro, tôi bỗng nhiên phát hiện ta hơi thích ông đấy.” Vicole cười
nói.
Karen biết rõ “thích” của Vicole là loại thích nào, giống như cảm giác trước đây
của mình với ông Pavaro, “Pavaro” nói chuyện, quả thật dễ dàng làm cho người
ta tin tưởng, lời hứa cũng vậy.
“Tôi rất ghét ông.” Karen nói.
“Ồ, đương nhiên, đương nhiên, tôi thích tính cách của ông, tin tưởng sau đây,
chúng ta có thể có rất nhiều cơ hội hợp tác, tôi cũng sẽ không bạc đãi ông, sẽ
không giống cấp trên trước đây của ông.
Bởi vì, ông nội của tôi là một trong giáo chủ của đại khu thành phố York.”
Nói xong, Vicole đội mũ lên, mở cửa đi ra ngoài.
Kết giới màu xanh làm biến mất theo đó.
Karen ngồi trên ghế,
Một lát sau,
“Ha ha ha… Ha ha…”
Karen nhịn không được bật cười, dùng tay che miệng của mình theo bản năng:
“Ông ta lại so ông nội với tôi…”