thành ra làm sao?" Kaixi lo lắng nói.
"Con nên suy nghĩ theo một chiều hướng tốt, đứa nhỏ Richard này, thiên phú rất
cao, con nhìn xem cho dù cha của nó nuôi thả rông đến bây giờ thì không phải
nó cũng đã thần mục rồi sao? Đoán chừng khoảng cách tới Thẩm Phán Quan
cũng không còn bao xa.
Eisen đang giúp nó kích thích tiềm năng của bản thân để đền bù cho thời gian
lãng phí lười biếng của nó trước đây, con cũng hi vọng Richard về sau có thể
tiếp bước mình nhỉ, nếu như gia tộc Thuật Pháp Quan cuối cùng cũng chỉ có
một người Thẩm Phán Quan kế thừa thì việc này cũng rất mất mặt đấy.
Cho dù dùng quan hệ mà giúp nó lên được vị trí Thuật Pháp Quan, nhưng chính
bản thân con chắc cũng hẳn rõ ràng, giả và thật, rốt cuộc có chệnh lệch lớn đến
bao nhiêu."
"Eisen, thật sự là bởi vì vậy sao?"
"Cũng có thể là cách biểu đạt tình thương của cha."
"A "
Tiếng kêu thảm thiết của Richard đã càng lúc càng yếu bớt.
"Mẹ ơi, âm thanh của Richard đã càng lúc càng nhỏ lại rồi."
"Tối hôm qua nghe ông của nó nói, đại khu thành phố York muốn bắt đầu một
cuộc tuyển chọn, thần quan vừa đúng độ tuổi mới có cơ hội ghi danh tham gia.
Toàn bộ thần giáo chỉ có 12 cái vị trí, ông nội của nó đã chuẩn bị giúp nó báo
danh.
Tuyển chọn càng gian nan hơn việc này, nếu như Richard có thể được tuyển
chọn, sẽ có sự giúp ích rất lớn đối với sự phát triển sau này của nó."
"Richard, có thể trúng tuyển sao?"
"Đại khu thành phố York có năm vị trí, ta cảm thấy cháu của ta có cơ hội để có
thể lọt vào trong năm vị trí này, sau đó đến cuộc tuyển chọn toàn Thần giáo thì
cũng chỉ có thể dựa vào vận may."
"Eisen cũng biết đến việc này sao?"
"Không chắc, có lẽ nó cũng đã biết, bây giờ nó cũng chỉ bị cách chức tạm thời,
các đồng nghiệp trước đây vẫn còn."
"Eisen làm việc có đồng nghiệp sao?"
"A... Ừm, chắc là cũng có chứ nhỉ."
"Mẹ."
"Sao?"
"Richard, hình như không còn kêu nữa."
"Dừng tay, cháu trai của ta!!!"
Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, Karen ngồi dậy dựa lưng vào giường, nắng sớm đã
chiếu vào từ ngoài cửa sổ, mang đến ánh sáng ấm áp.
Karen thích loại cảm giác này, tinh thần đầy đủ và ánh nắng sớm mai, có thể
làm cho nội tâm của con người ta cảm thấy trông chờ vào một ngày mới.
"Meo ~ "
Pall nghiêng người, lại tiếp tục nằm ngủ.
Tối hôm quá, Pall cử hành lễ tiếc thương cho Jenifer, loay hoay tới khuya mới
đi ngủ, hôm nay cũng không dậy sớm nổi.
Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem cái mặt mèo béo ú của Pall và thói
quen gác đầu lên cánh tay nằm ngủ của cô.
Bỏ qua mấy lời nói châm chọc thì Pall cũng là một con mèo rất đáng yêu;
Đương nhiên, cho dù cộng thêm tính tình của cô vào thì Pall cũng là một con
mèo đáng yêu.
Rời giường, bước vào phòng tắm, sau khi rửa mặt trước vòi nước, Karen đi vào
phòng sách, ngồi xuống sau bàn đọc sách.
Anh đang suy nghĩ về những lời của Kevin tối qua, theo lý thuyết, Cánh Cổng
Luân Hồi hẳn là một nơi vô cùng quy hiểm, nhưng Trật Tự Thần Giáo lại đưa
nó vào trong những điều khoản của cuộc đàm phán.
Chả nhẽ lãnh đạo của Trật Tự Thần Giáo hoàn toàn không biết gì về tình huống
nội bộ bên phía Luân Hồi Thần Giáo hay sao?
Karen cũng không cho rằng như vậy, cho nên, nếu như bên trong mười hai
người tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, trước khi bước vào thì Trật Tự Thần Giáo
có thể có sự sắp đặt trước hay không?
Rốt cuộc, mặc kệ như thế nào, Trật Tự Thần Giáo cũng không thể cho phép
người của bên mình bị ô nhiễm.
Mọi việc cũng chỉ có chờ đến lúc mình vượt qua kiểm tra giành được vị trí mới
có thể biết được.
Có điều, bỏ qua những điều này thì Cánh Cổng Luân Hồi vẫn có sức hấp dẫn vô
cùng lớn với những thần quan như cũ.
Thần quan bình thường của Luân Hồi Thần Giáo lúc bình thường ký kết khế
ước cũng chỉ là với những linh hồn bị ép buộc hoặc bắt về, mà từ bên trong
Cánh Cổng Luân Hồi, thì có cơ hội có thể ký kết Khế Ước Linh Hồn với những
vong hồn hùng mạnh, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Còn nữa, Thần Ánh Sáng ngã xuống, có vẻ cũng có liên quan đến Cánh Cổng
Luân Hồi.
Được rồi, đây vốn cũng là một cơ hồi tốt vô cùng phải không?
Khóe miệng Karen mỉm cười, mặc dù trước mắt anh cũng không hiểu rõ về linh
hồn của mình và tác dụng của sợi xích màu đen kia, nhưng điều này cũng không
hề ảnh hưởng về niềm tin của bản thân anh dành cho linh hồn của mình.
Vị trí tham gia mình cần phải giành lấy, sau khi bước vào trong Cánh Cổng
Luân Hồi thì mới có cơ hội tới biết được bí ẩn thật sự liên quan đến Thần.
Trước khi tổ chức “Trầm Mặc Giả” biết đến mình, mình cũng chỉ có thể là cố
gắng sống khiêm tốn, nhưng khiêm tốn cũng không phải không làm gì cả.
Anh cũng rất chờ mong, mình có thể tìm được vong linh như thế nào từ trong
Cánh Cổng Luân Hồi.
Đứng dậy, rời khỏi phòng sách, Karen chuẩn bị cho mình một bát mỳ Dương
Xuân, đi công tác lâu như vậy, anh rất nhớ bữa sáng lúc ở nhà.
Mặt khác, sau khi ăn sáng xong anh còn muốn lái xe về trang viên Ellen thăm
một chút.
Đúng lúc này, Karen trông thấy Alfred đi về phía mình: "Thiếu gia, Richard
tới."
"Cậu ta tới?"
Karen có chút ngoài ý muốn, hỏi:
"Ngồi xe lăn tới đây à?"
"Không phải."
"Vậy cậu ta có vẻ rất may mắn."
"Nằm trên cáng cứu thương mà tới."
Karen đi ra trước nhà, trông thấy Richard đang nằm ở trên cáng cứu thương.
"Karen ơi... Hu hu hu "
Richard khóc đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Karen đứng ở bên cạnh ho khan vài tiếng để kềm chế cảm giác buồn cười của
mình, lúc trước ở đảo Ám Nguyệt cậu ta vui vẻ bao nhiêu thì đã định sẵn bây
giờ cậu ta sẽ thê thảm bấy nhiêu.
Ngồi xổm xuống trước mặt Richard, Karen hỏi: "Cha cậu đánh à?"
"Ừm."
"Khó khăn cho cậu rồi, bị đánh thành như thế này mà còn có thể kiên trì lết đến
đây để ăn chực."
"Không, là bà tôi mời cậu qua nhà ăn cơm."
"Hôm nay tôi có việc bận."
"Bà nội tôi biết anh sống ở Nhà Tang Lễ, bà ấy nói, nếu như tôi không mời anh
về được thì bảo tôi mua một cái quan tài ở đây rồi nằm vào để xe tang chở về
nhà."
"Bà cậu sao có thể nói như vậy được chứ, tôi cảm thấy bà ấy là một người rất
hiền lành."
"Lúc đầu cũng rất hiền lành, có điều hôm qua khi tôi bị cha tôi đánh, tôi cố ý giả
chết, khiến bà ấy hoảng sợ, sau đó bà tôi phát hiện là tôi đang giả chết "
"Rồi sao nữa?"
"Lúc đầu cha tôi cũng đã tính dừng tay lại nhưng bà lại bảo cha tôi đánh thêm
một trận."