nấu cho ông ta.
Kết quả bởi vì Derius đến, vẫn thật sự phải trở thành bữa tối cuối cùng.
Karen cũng không cố gắng nấu cho thật thịnh soạn, một phần gà quay nấu đậu,
một phần gà Cung Bảo, một phần cà tím kho cộng thêm một phần canh rau thập
cẩm;
Bữa tối đơn giản gồm ba món ăn và một món canh.
Bàn nhỏ đặt trên bậc thang bên ngoài, Alfred dọn xong ghế và bát đũa.
Alfred đã sớm học theo Karen mà dùng đũa, Lão Saman thì từ sau lần ăn lẩu
kia, cũng dần dần quen thuộc với cái dụng cụ ăn uống này.
Ba người ngồi bên chiếc bàn nhỏ, yên lặng mà ăn cơm, không một người nào
nói chuyện.
Nhưng không khí trên bàn cơm cũng không tính quá căng thẳng, càng chưa nói
tới cảm giác bi thương gì, một bên là người kinh doanh Nhà Tang Lễ, một bên
là nhân viên quản lý nghĩa trang, sự sống và cái chết, đã sớm bị xem nhẹ.
Ăn cơm xong, Lão Saman đứng dậy cầm lấy cái chổi, chuẩn bị đi quét dọn
nghĩa trang.
Alfred mở miệng nhắc nhở: "Sáng mai ta đến đón ngài về Nhà Tang Lễ để trang
điểm."
"Ừm, được rồi."
Lão Saman gật gật đầu, bóng người chui vào sâu trong nghĩa trang.
Alfred đứng dậy thu dọn bát đũa, lại khiêng bàn ghế vào, lấy cái chổi nhỏ còn
lại quét tước dọn dẹp một chút, sau khi làm xong, Alfred đi đến bên người
Karen.
"Chúng ta cũng trở về đi." Karen ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.
Alfred ngồi vào trước vô lăng vừa khởi động xe vừa nói: "Thiếu gia, về việc
liên quan đến tang lễ tôi đều đã chuẩn bị xong cả, ngài cứ yên tâm."
"Không có gì mà không yên tâm cả."
Cùng một việc giống nhau nhưng khi giao cho Alfred làm, dựa trên thang điểm
mười mà nói thì anh ta cũng có thể làm đến mười hai điểm.
Chín giờ tối, về tới Nhà Tang Lễ, tối nay là Pieck phụ trách gác đêm đang ngáy
ngủ.
Từ khi ngài Pavaro cũng chẳng khi nào có mặt, sau khi Karen trở thành người
chịu trách nhiệm thực tế của Nhà Tang Lễ này, trong khoảng thời gian này thì
hai tên nhân viên khổ cực và mệt mỏi hơn lúc trước một ít, nhưng đãi ngộ nhận
được cũng tăng lên rất nhiều, cho nên lúc cần tích cực làm việc cũng không
thành vấn đề.
"Đúng rồi, Alfred."
"Thiếu gia, ngài có gì dặn dò."
"Đến chợ đen dùng phiếu điểm đổi một ít Rael, gửi về nhà, giúp trả xong tiền
vay mua nhà đi."
"Được rồi, thiếu gia."
"Tôi trở về phòng trước."
"Thiếu gia, ngài hãy nghỉ ngơi sớm một chút."
Karen đẩy cửa phòng ngủ ra, trông thấy con mèo và con chó nhà mình đang vờn
quanh cái tủ lạnh cũ.
"Việc nghiên cứu thuận lợi chứ?"
"A, đêm nay cậu về sớm thật đấy, nói cho cậu biết một tin tức tốt, cái tủ lạnh
này, nếu không tính đến vấn đề nâng cấp, chúng ta đã hoàn toàn tìm hiểu xong,
bỏ tinh thể năng lượng vào, bây giờ đã khởi động."
"Thật sao?"
Karen mở tủ lạnh ra, phát hiện cái thanh nẹp ở giữa bị phá đi, đồng thời hơi lạnh
tràn tới.
"Bây giờ cậu có thể thử một chút." Pall nói.
"Gâu!" Kevin lắc lắc cái đuôi.
Karen mở ra hộp kiếm, lấy thanh kiếm Arius ra, dựng thẳng thanh kiếm lên mà
để vào, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.
Pall bò tới trên người Karen, ngồi xuống trên bả vai: "Tiếp theo, thì triệu hồi
thanh kiếm từ trong cái tủ lạnh này đến tay của cậu, tôi và con chó ngu xuẩn đã
chuẩn bị cho cậu ba phương án.
Phương án thứ nhất, là sử dụng thanh sáo dọc kia, bên trong sáo dọc vốn là có
trận pháp, cậu chỉ cần truyền một ít năng lượng linh tính vào, sau đó lại thổi, từ
đó sẽ kích hoạt trận pháp bên trong của nó, trước mặt cậu sẽ xuất hiện một vùng
ánh sáng, thanh kiếm này sẽ được dịch chuyển qua."
"Cho nên, trước lúc tôi muốn đánh nhau với người khác, cần phải lấy thanh sáo
dọc ra rồi thổi một bài à?"
"Có phải cảm thấy rất mất phong độ hay không?"
"Có một chút."
"Sao lại chỉ có một chút được chú, mặc dù làm như thế sẽ có hiệu quả có thể
chọc cười đối thủ để cho chúng không tập trung, nhưng lúc sử dụng thật sự quá
khó coi, cho nên phương pháp thứ hai chính là, dùng cái tẩu thuốc. Phương
pháp sử dụng cũng như nhau, đầu tiên thì truyền năng lượng linh tính vào, sau
đó lại mồi một ít thuốc lá lên, sau đó vùng sáng xuất hiện, thanh kiếm cũng sẽ
đến."
Karen nói: "Tôi cảm thấy cái này tốt hơn so với dùng sáo dọc một chút."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Nhưng trước lúc bắt đầu đánh nhau, tôi đầu tiên phải bảo đối thủ đứng chờ một
chút, để cho ta hút một hơi thuốc đã?"
Pall trêu ghẹo mà nói: "Cậu nên nghĩ như thế này này, cậu có thể mời người ta
hút thuốc cùng rồi sau đó đánh lén đối phương."
"Ý của cô là, tôi cầm cái tẩu thuốc nhưng mà lại đi đưa thuốc lá cho người khác
à?"
Pall ngoẹo đầu một cái: "Ách, tựa như thật sự có chút là lạ."
"Nói ra cái phương pháp thứ ba đi."
Sáo dọc và cái tẩu thuộc đều là "Chốt mở" mà Lão Saman đưa cho mình, cái
phương pháp thứ ba, chắc là do tự Pall và Kevin mày mò sáng tạo ra. Rốt cuộc,
tất cả độ khó đều nằm trong cái tủ lạnh, còn về phần "Chốt mở" trái lại cũng
không khó lắm.
"À, cái phương pháp thứ ba, đó chính do tôi thiết kế riêng cho cậu."
"Gâu!"
"Đương nhiên, con chó ngu xuẩn cũng góp sức rất nhiều, tôi nói cho cậu biết
này, tôi phát hiện con chó ngu này có vẻ rất tinh thông những thứ thuộc về
phương diện này đấy."
"Gâu!" Nghe được Pall hiếm khi khen ngợi mình, Kevin hưng phấn vung vẩy
cái đuôi lên.
Pall trêu chọc nói: "Tôi cảm thấy trước đây nó chắc chắn đã làm không ít đồ
handmade cho mấy cô gái mà nó yêu thích, vẫn luôn làm vẫn luôn tặng nhưng
vẫn luôn không theo đuổi được người ta, cho nên từ từ mà thành thạo tay nghề."
"…" Kevin.