Karen mở miệng hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?"
Không có câu trả lời;
Thời gian dần trôi qua, cảm giác càng thêm mơ hồ.
Dòng sông thời gian trở nên mơ hồ, quầng sáng trở nên mơ hồ, tất cả bốn phía,
đều trở nên mơ hồ, ý thức của Karen đang từng bước bị gạt bỏ khỏi vùng thế
giới này.
Karen còn đang kiên trì, anh còn đang chờ đợi, anh cố gắng mở to mắt, anh
đang thử lắng nghe;
Karen muốn nhận được thần khải, không phải là vì tiến lên giai đoạn mới,
không phải là vì thực lực bản thân, mà là muốn nghe một chút, anh tự nhủ,
không, dù không phải là tự nhủ, mà là tùy ý một câu, một giọng nói.
Nhưng mãi cho đến khi ánh mắt của Karen hoàn toàn đen kịt, anh vẫn không có
nghe được bất cứ âm thanh nào.
Hình ảnh cuối cùng trong ánh mắt của Karen, là cái bóng lưng mơ hồ kia.
Hắn ngồi ở chỗ đó,
Đưa lưng về phía Karen,
Càng đưa lưng về phía thế giới này.
"Vụt!"
Neo phát hiện Xiềng Xích Trật Tự ở phía dưới người Karen đang bắt đầu thu về
nhanh chóng, trên người Cốt Long rốt cục cũng biến về thành màu trắng. Karen
từ từ mở mắt ra.
Neo lập tức vô cùng chờ mong và kích động hỏi: "Thần Trật Tự nói gì với
ngươi rồi?"
Karen lắc đầu.
"Ừm?" Neo sửng sốt một chút, "Cậu không nghe thấy?"
Karen nhẹ gật đầu, chán nản ngồi xuống. Connor tựa như là cảm ứng được cảm
xúc sa sút của Karen, cố ý để chỗ xương nào đó trên lưng mình uốn cong lên, để
Karen có cái dựa vào, có thể thoải mái hơn một chút.
Neo cảm giác khí tức trên người Karen không có sự biến hoá, không dám tin mà
nói: "Không nghe được … cậu thần khải thất bại rồi sao?"
Karen không nói chuyện, chỉ là dùng hai tay che mặt mình.
"Này này này, không phải chứ, thần khải thật sự thất bại rồi?"
Mặc dù lúc trước Neo rất đố kỵ với Karen sẽ thần khải rồi vượt qua mình,
nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy Karen thất bại.
"Trận chiến thế nào rồi?" Karen hỏi.
"Quân đoàn Đại Địa đã bị quân ta đánh tan, hiện tại quân ta đang chuẩn bị tiến
công quân đoàn Sinh mệnh."
Karen nhẹ gật đầu.
Neo an ủi: "Lần này coi như thất bại, cũng không sao, dù sao cậu tiến bộ nhanh,
cùng lắm thì lần sau…"
Karen buông hai tay đang che mặt xuống, vẻ đồi phế trên người biến mất, trong
đôi mắt lộ ra một ra vẻ thâm thúy và kiên định.
Anh đứng người lên, đi về phía đầu của Cốt Long, nhìn về tình hình chiến
trường phía trước, nói:
"Phải nhanh hơn một chút."
Neo nói: "Chuyện này cậu yên tâm, rất nhanh chúng ta sẽ có thể chuẩn bị cho
đợt tiến công mới, quan trọng nhất chính là kẻ địch cũng không có viện quân,
thời gian của chúng ta rất là dư dả."
Karen nói: "Không, chúng ta không có bao nhiêu thời gian."
Neo gật đầu nhẹ, nói: "Được rồi, ta biết, ta biết, Rasma sẽ không cho cậu quá
nhiều thời gian, lão ta sắp ra ngoài, trước lúc lão ta ra thì cậu muôn chuẩn bị
mọi thứ kỹ càng, yên tâm, ta biết mà, ta sẽ giúp cậu."
Karen lắc đầu, dùng một giọng điệu rất bình tĩnh mà nói ra một câu cực kỳ lơ
đễnh:
"Rasma cũng không tính là bao."
Sau khi nghe được câu này, cơ thể Neo chấn động, vẻ mặt bình tĩnh trấn an vào
lúc này cứng đờ lại, bởi vì hắn bỗng nhiên phát giác được, khí tức trên người
Karen, đang lấy một loại tốc độ khủng khiếp mà nhanh chóng tăng lên, thậm chí
tạo cho Neo áp lực rất lớn!
Hai chân Karen rời khỏi đầu rồng, lơ lửng, dưới chân anh xuất hiện một vầng
sáng màu đen, vầng sáng thần bí, cổ phác, uy nghiêm, toả ra khí tức thần thánh
trang nghiêm, đây là quy tắc Trật Tự diễn hóa ra.
Neo cắn răng nói: "Ha ha, ta thật là đáng chết, thế mà còn muốn đi dỗ dành
cậu!"
Karen không nói chuyện.
Neo tiếp tục mắng: "Cậu có thấy ấu trĩ hay không, vì khoe khoang trước mặt ta,
cố ý nói không nghe thấy thần khải, còn cố ý áp chế ẩn giấu khí tức của mình!"
Karen nghe được câu này, tựa như mới phản ứng được, cúi đầu xuống, nhìn hai
tay của mình, lại nhìn xuống phía dưới chân, nói:
"A, vừa nãy ta cũng không phát hiện và chú ý tới mà thôi."
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Neo bắt đầu vỗ tay, tán thán nói: "Được lắm được lắm, rất được, phương thức
khoe khoang bây giờ của cậu đã có thể đi nhận giải thưởng ở giới điện ảnh, bội
phục, bội phục!"
"Ha ha." Karen cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của mình, phát ra một tiếng
thở dài, "Thời gian của chúng ta, thật sự không nhiều lắm."
"A, vậy à, xin hãy tiếp tục, ta đã điều chỉnh xong trạng thái, để chuẩn bị phối
hợp với cậu.”
Neo vốn còn muốn tiếp tục trào phúng, nhưng câu nói tiếp theo của Karen, lại
làm cho Neo thật sự kinh ngạc, bởi vì tin tức ẩn chứa trong lời này, đã vượt qua
tất cả Thần dụ từ trước đến nay!
Thậm chí, một khi công bố ra ngoài, có thể thay đổi toàn bộ lịch sử chủ lưu của
giới giáo hội.
Karen nói:
"Ta đã thấy, hắn rất mệt mỏi.”
Giọng điệu của Neo hạ xuống rất thấp, rất nhỏ, cực kỳ cẩn thận, giống như là
một con muỗi:
"Hắn, rốt cuộc đã nói gì với cậu?"
Karen lắc đầu.
Neo lộ ra vẻ mặt giật mình: "Cho nên, không thể nói ra đúng không? À, ta có
thể hiểu được, có thể hiểu được."
"Không phải không thể nói ra, mà là, hắn thật sự không nói gì.”
"Nhưng rõ ràng cậu đã thần khải thành công rồi?"
Karen nhẹ gật đầu, đáp: "Ừm, đúng vậy, có lẽ, là hắn cảm thấy không cần thiết
phải nói gì với ta."
Neo mở hai tay ra, không thể nào hiểu được mà hỏi thăm: "Thế nhưng là sự thật
bày ở trước mắt, cậu cũng không cảm thấy cái này cực kỳ mâu thuẫn sao?
"Không có."
"Nghe thử đi, cậu không cảm thấy lời mà cậu nói bây giờ vô cùng hoang đường
à?"
"Hoang đường sao?"
"Chứ sao?"
Karen cười cười, chỉ vào mặt mình,
Hỏi:
"Vậy lời mà mình tự thì thầm với mình, chẳng phải là càng hoang đường hơn?"