Nói nhảm, bây giờ Pall còn nằm ngủ ở trên giường lớn trong phòng ngủ, làm
sao có thể nằm ở chỗ này.
Karen lắc đầu, nói: "Là vợ của ông ta."
"Vợ của ông ta?"
"Sự bố trí này cũng không chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, chắc hẳn là do hai bên
bố trí với ngụ ý quan hệ hữu nghị giữa hai bên."
"Là của người đã để lại cuốn bút ký kia sao?"
Chú đã để lại cho cô hai quyển bút ký, một quyển là của tổ tiên Bernard, một
quyển khác thì là của "Ông ta", mà "Ông ta", thì chính là thủ lĩnh của nhóm tín
đồ Ánh Sáng này.
"Có lẽ vậy." Karen chỉ chỉ vào bức tượng đá của Bernard, "Bernard nhờ vào
phương thức này, để kéo dài tình hữu nghị giữa bọn họ, hai pho tượng đá này,
một để đại biểu cho Bernard, bên cạnh là bà Pall, là người phụ nữ mà Bernard
cho rằng là một nửa của mình.
Đối diện, bên trong hai cái quan tài kia, cũng hẳn là “ông ta” và vợ của mình."
Ophelia để ý đến lúc Karen nhắc đến "Bernard" cũng không sử dụng kính ngữ,
nhưng cô chỉ nghĩ đây là đương nhiên vì cho rằng Karen cũng không có lòng
cảm mến gì với huyết mạch của mình và Đảo Ám Nguyệt.
Trên thực tế, sự chán ghét trong lòng Karen dành cho Beranrd, đã tăng lên đến
điểm tột cùng.
Rốt cuộc phải là loại người vô liêm sỉ đến mức nào, mới có thể làm ra được việc
sau khi giết chết vợ và toàn bộ thuộc hạ của người khác rồi lại bố trí chỗ này
như kiểu đang chơi trò nhà chòi vậy?
Thật sự không biết xấu hổ.
"Chỉ có vợ của ông ta sao?" Ophelia hỏi.
"Ông ta chắc là đã trốn thoát, không bị Bernard sát hại."
"Trốn thoát? Vậy người mà anh đuổi theo lúc nãy? Là hậu duệ của ông ta sao?"
"Bây giờ cứ xem là như vậy đi."
"Ông ta", hẳn là hậu duệ của vị Giáo Hoàng điên kia, cũng chính là người của
gia tộc "Philias", cái người đã chết ở dưới đáy biển, thi thể mà đội trưởng đã
phát hiện là của ông ta, đội trưởng đã ăn ông ấy, trên một mức độ nào đó thì đã
hợp nhất lại với ông ta.
Cho nên nếu nói gượng ép rằng đội trưởng là hậu duệ của ông ta thì cũng không
sai.
Philias đã từng chỉ huy một đội tín ngưỡng Ánh Sáng khổng lồ, cùng Bernard
tiến hành hợp tác, trợ giúp Bernard xây dựng Đảo Ám Nguyệt, sau khi mọi
chuyện thành công, Bernard đã lừa giết tất cả bọn họ.
Vợ của Philias cũng đã chết trong cuộc phản bội này, bản thân Philias thì đã
trốn đi.
Ông ta chết vì gặp chuyện ngoài ý muốn trong lúc chạy trốn sự truy sát, hay là
sau khi trốn khỏi sự truy sát một thời gian thì chết trong hang động dưới đáy
biển?
Điều này, Karen không thể nào biết được.
Nhưng bằng vào sự nhắc nhở trong ký ức của đội trưởng, Philias tất nhiên là
"Ông ta".
Trách không được đội trưởng dù một ngày cũng không chịu chờ đợi, mặc cho
chủ nhân của nơi này đã trở về cũng nhất định phải đến tìm bí mật của nơi này,
bí mật của nơi này đối với "Ông ta" mà nói, thật sự cực kỳ quan trọng.
"Trận pháp dịch chuyển, có vẻ cũng không ở nơi này." Ophelia nói, cô vẫn là
quan tâm trở về như thế nào hơn.
"Chắc là ở bên ngòai, lúc nãy chúng ta đi vào đây từ cửa sau, đi ra ngoài đây
mới là cửa chính."
Karen điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khép kín lại nắp quan tài, đứng người
lên, ra hiệu cho Ophelia đi ra ngoài cùng với mình.
Bên ngoài còn có một cánh cửa đá, sau khi đẩy nó ra, tầm mắt phía ngoài đã rõ
ràng hơn, nơi này, đối diện với đảo Ám Nguyệt.
Mà bên ngoài có một cái đài được cây cối che phủ, có thể vết tích rõ ràng của
bê tông, trận pháp dịch chuyển là ở chỗ này!
"Có người!"
Ophelia phát ra tiếng nhắc nhở.
Karen cũng chú ý tới, ở trên đài có một người đang đứng đó, trên đầu người kia
có đội một cái đầu hươu.
Đội trưởng!
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, đội trưởng ở chỗ này chờ mình để cùng nhau
trở về, được rồi, cuộc thám hiểm đêm nay hoặc gọi là trò khôi hài này, có thể
kết thúc, mình rất nhớ thời gian nằm trên cái giường mềm trong khách sạn, đêm
nay vốn là anh đang tắm suối nước nóng.
Nhưng mà, tình huống xảy ra tiếp theo, lại làm cho Karen vừa mới thả lỏng tinh
thần lại lập tức căng thẳng lên.
"Irina, em rời khỏi anh mà đi, Irina..."
Đội trưởng đang hoài niệm về tiểu thư Irina sao?
"Jenifer, em rời khỏi anh mà đi, Jenifer..."
Jenifer?
Karen theo bản năng mà nghĩ đến người phụ nữ nằm trong quan tài đá mà mình
đẩy nắp ra lúc nãy.
Vào lúc này,
Đội trưởng quay đầu nhìn về vị trí phía Karen và Ophelia.
Cảm giác tim đập nhanh xuất hiện trong lòng của Karen, lúc mà cái tên
"Jenifer" của một người phụ nữ xa lạ được nói lên từ miệng của đội trưởng thì
Karen đã biết, sự việc lúc này đã không bình thường.
Đội trưởng đưa tay, tháo cái đầu hươu che mặt mình xuống.
Cũng không phải để lộ ra một gương mặt bị khăn đen che phủ, cũng không phải
mặt của đội trưởng, mà là một bộ mặt biến dạng đầy vết máu tanh.
Đội trưởng,
Đã tháo mặt nạ của mình xuống.
Ánh mắt của đội trưởng hướng về trên người của Ophelia, làm động tác hít sâu
một hơi, cười gằn nói:
"Là hương vị của huyết thống Ám Nguyệt... Không sai... Là cái mùi này... Ha
ha... Ám Nguyệt... Cần phải diệt vong... huyết thống Ám Nguyệt... Cũng phải
diệt sạch!"
Đội trưởng,
Lạc lối.