tránh được nguy hiểm, khách sạn Ankara cũng đã trong tầm mắt.
Karen dừng việc cảnh giới bên ngoài cửa xe, nghiêm túc nhìn về phía vị thần tử
Pamirez giáo này.
Đầu tiên, anh ta rất trẻ trung, chắc cũng chưa được ba mươi tuổi, khuôn mặt
trắng nõn, nhưng lại có chút hơi dài, góc cạnh trên gương mặt cũng rõ ràng, tóc
màu vàng kim, cho người ta một loại cảm giác u buồn và thâm thúy.
"Chào ngài Derius, tôi là tổ trưởng đội cận vệ của ngài trong lần đàm phán lần
này ở Thành phố York, ngài có thể gọi tôi là Karen, tôi và tiểu đội của mình sẽ
phụ trách đảm bảo sự an toàn của ngài ở Thành phố York."
Ha... Thiếu chút nữa là không có cơ hội nói ra mấy câu chuẩn bị sẵn này rồi.
Đồng thời, Karen còn nói thầm thêm một câu trong bụng: Về sự cố trên thuyền
lúc nãy của ngài, bởi vì chân của ngài còn chưa đặt lên mặt đất của Thành phố
York, cho nên không có gì liên quan đến chúng ta.
Derius khẽ gật đầu, nói: "Làm cho mọi người chê cười rồi."
Làm cho chúng ta cười chê?
Karen lập tức phản ứng kịp với lời này, hỏi:
"Đại nhân, xin hỏi vụ tập kích trên tàu lúc nãy, là do một người bên cạnh ngài
làm ra sao?"
"Ừm, là một vị trưởng lão đi theo cùng ta làm ra, hắn muốn chôn vùi ta dưới
đáy biển."
Tất nhiên, vị trưởng lão kia đã thất bại.
Ở trong lòng Karen bắt đầu suy nghĩ về thực lực của vị thần tử này, vị trưởng
lão phản bội kia chắc chắn sẽ không rảnh mà đọc một bài diễn văn dài dòng rồi
mới cho nổ tàu, mà nếu như biết trước vị trưởng lão này sẽ phản bội mình thì
Derius cũng sẽ không để cho hắn ta cùng lên tàu với mình, còn cố ý đợi đến khi
sắp cập bến mới diễn trò này.
Cho nên, tình huống lúc đó hẳn là vị trưởng lão kia là lợi dụng thời điểm tàu sắp
cập bến khiến cho lòng cảnh giác của mọi người hạ xuống mức thấp nhất rồi
mới ra tay, nhưng mặc dù như thế, Derius vẫn như cũ không chỉ không chút tổn
thương mà bước lên bờ, mà lại mang theo một đám người khác.
"Như vậy, vì đảm bảo sự an toàn của ngài, nếu ngài cần giao tiếp với người
trong đoàn của mình cần phải thông qua sự sắp xếp của chúng tôi, dù như vậy
có lẽ sẽ có ảnh hưởng nhất định đến quá trình đàm phán của ngài, nhưng xin
ngài hãy yên tâm, quá trình sẽ chỉ bị kéo dài thêm một chút, nhưng sẽ không
ảnh hưởng đến quy trình ban đầu của cuộc đàm phán, xin ngài hãy tin tưởng
thành ý của Trật Tự."
"Ta tin tưởng, ta cũng nguyện ý nghe theo sự sắp xếp."
Derius rất dễ nói chuyện, ngay lập tức đáp ứng.
Karen lại hỏi: "Xin hỏi, ngài có nhu cầu thăm người thân hoặc bạn bè gì không,
hoặc là có ý đến nơi nào đó để du ngoạn? Nếu có, xin ngài hãy nói với tôi bây
giờ, tôi sẽ báo cáo phía trên, nếu như khởi hành, tiểu đội của tôi sẽ phụ trách an
toàn cho chuyến đi của ngài."Một trăm nghìn phiếu Luân Hồi, đem ra đổi ở chợ đen thì tương đương với tám
mươi nghìn phiếu Trật Tự.
Pamirez giáo tất nhiên cũng có phát hành phiếu điểm của giáo hội mình, phạm
vi lưu thông chắc chắn không rộng rãi bằng, đồ vật có thể mua cũng ít hơn rất
nhiều so với những giáo hội chính thống khác, trên thị trường phiếu điểm không
được quan tâm lắm;
Quan trọng nhất chính là một khi tin tức Pamirez giáo sắp dung hợp vào Trật Tự
Thần Giáo bị truyền ra bên ngoài, như vậy giá trị của phiếu điểm được phát
hành bởi Pamirez giáo trên thị trường sẽ hạ xuống không phanh, nếu tình hình
cực đoan hơn một chút thì đến lúc đó có lẽ sức mua của phiếu điểm Pamirez
còn thấp hơn cả đồng Rael của Wien.
Cho nên, việc tặng quà mặc kệ là xem xét trên góc độ tiện lợi hay là thành ý của
người tặng đi nữa, tăng phiếu điểm của giáo hội chính thống sẽ thích hợp nhất.
Karen không ra vẻ chối từ, mà là trực tiếp nhận tấm thẻ này.
"Đại nhân, tôi đại diện cho cả đội, cám ơn sự phóng khoáng của ngài."
"Cậu nói quá lời rồi."
Đột nhiên,
Thần tử bỗng nhiên quay người nhìn về phía tài xế, không, là thông qua cửa
kính xe mà nhìn về phía trước.
Karen cũng cảm ứng được cái gì, phía trước có một luồng khí thế để cho người
ta cảm thấy kinh sợ.
"Dừng xe!"
"Dừng xe!"
Derius và Karen gần như đồng thanh hô lên với Peia đang lái xe.
Nhưng Peia không có phanh xe lại, mà tiếp tục duy trì tốc độ như cũ, giải thích
nói:
"Mệnh lệnh của đội trưởng, tiếp tục đi tới."
"Ông!"
Phía trước ở trên không trung, bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt màu đen,
ngay sau đó khu vực xung quanh vết nứt bắt đầu vặn vẹo rồi xoay tròn, một lỗ
đen đường kính khoảng chừng mười mét xuất hiện giữa không trung.
Một bàn tay lớn trắng nõn, nhô ra từ bên trong lỗ đen, ngón trỏ chỉ ra, hướng về
phía chiếc xe đang chạy!
Một ngón trỏ này to bằng cả một cái cột điện, phía trên mang theo cảm giác sắc
bén kinh khủng, một khi thật sự đâm vào trên xe hộ tống khách quý, chắc chắn
sẽ tạo ra sự cố không tưởng.
Áo Giáp Hải Thần lập tức hiện ra trên người của Karen, Áo Giáp Hải Thần bây
giờ đã được anh sử dụng luồng sức mạnh màu đen của Trật Tự phủ lên bên trên
cho nên màu sắc không còn bắt mắt như trước.
Trong hai con ngươi của Derius hiện lên ánh sáng màu xanh lam, khí thế nhanh
chóng tăng lên cao, dưới luồng khí thế này, Karen đang được Áo Giáp Hải Thần
bảo vệ vậy mà không có bất cứ cảm giác an toàn nào.
Peia tin tưởng đội trưởng một cách vô điều kiện, dù cho trông thấy cái ngón trỏ
khổng lồ kia đang đè xuống về phía buồng lái của cô, nhưng cô vẫn không thèm
phanh xe lại, thậm chí vô lăng cũng không xoay một chút nào.
Lúc này,
Một bóng người màu đen xuất hiện ở phía trước xe, đó là Neo!
Trên người của Neo cháy rực lên một ngọn lửa màu đen, anh ta dùng cơ thể của
mình mà đụng vào trên ngón tay kia.
"Ầm!"
Cả người Neo bị đụng bay ra ngoài, nhưng ngọn lửa màu đen lại thuận theo
ngón tay mà không ngừng lan lên phía trên, trong lúc đó Karen mơ hồ nghe
được tiếng thét lên của một người phụ nữ, cái ngón tay đó lấy một tốc độ rất
nhanh mà bay trở vào trong hố đen, sau đó, cái hố đen được tạo ra từ vết nứt
không gian kia cũng biến mất theo.
"Ha..."
Karen giải trừ Áo Giáp Hải Thần, khí thế của Darien cũng lập tức hạ thấp
xuống.
Peia mở miệng nói: "Đội trưởng nói ngài ấy không có việc gì, chúng ta trực tiếp
tiến vào khách sạn."
Rất nhanh, xe hộ tống khách quý đã vào phạm vi của khách sạn Ankara, sau khi
chạy qua chốt bảo vệ bên ngoài, cũng có nghĩa là đám người Karen có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Xe dừng lại trước cao ốc của khách sạn, Karen dẫn Derius vào đại sảnh để làm
thủ tục nhận phòng, hiệu suất làm việc của lễ tân rất nhanh, nửa phút đã làm
xong thủ tục, Karen dẫn Derius đi đến thang máy.
Ngoài lực lượng bảo an ra, mỗi một tầng lầu đều có thang máy chuyên dụng
riêng, như vậy có thể đảm bảo sự an toàn của một tầng lầu đặc biệt, nếu như
muốn thông qua những cách khác mà lên lầu, những trận pháp phòng ngự ở
khắp nơi sẽ khiến cho kẻ đột nhập cảm thấy tuyệt vọng.
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra, Karen trông thấy bên trong một người đang mặc quần áo
của phục vụ khách sạn... là Richard.
Fanny vậy mà sắp xếp cho cậu ta làm "Nhân viên trực thang máy"?
Richard làm một cái động tác tay ra hiệu "Mời", chờ đến sau khi đám người của
Karen đã bước vào, cậu ta lập tức chọn tầng lầu, đóng cửa thang máy lại, sau
đó, hai tay đặt ở trước người, giống như tư thế của đám người Karen.
Quan sát từ phía bên cạnh có thể thấy được vẻ mặt của Richard vô cùng nghiêm
túc, bó cơ trên mặt đều căng chặt ra.
Chờ đến lúc lên đến tầng, tay Richard mở cửa thang máy đều đã lộ ra gân xanh.
Sau khi Karen dẫn Derius ra khỏi thang máy, còn cố ý quay đầu về hướng
Richard rồi gật nhẹ đầu, Richard cũng dùng sức gật đầu đáp lại, sau đó đóng
cửa thang máy lại.
Fanny mở cửa phòng giúp Derius, sau khi Derius đã vào phòng, Karen cầm lấy
điện thoại trong phòng, kêu phục vụ đem thức ăn đến, Fanny thì đã rót cho
Derius một tách cà phê.
"Đại nhân, đoàn người của ngài sau đó cũng sẽ được sắp xếp vào trong khách
sạn, xin hỏi ban đêm ngài có cần gặp mặt với người trong đoàn hay không?"
Karen hỏi.
"Không, không cần."
"Được rồi, thưa ngài, bữa tiệc chào đón sẽ được sắp xếp vào sáng ngày mai, dựa
theo lịch trình sơ bộ đã định trước, buổi chiều sau khi bữa tiệc kết thúc, sẽ bắt
đầu lần đàm phán thứ nhất."
"Được rồi, ta đã biết."
"Sau đó nhân viên phục vụ của khách sạn sẽ đưa đồ ăn và rượu lên, những thức
ăn và rượu này đều đã chúng tôi kiểm tra qua hai lần, ngài có thể yên tâm mà
dùng, mặt khác, nếu như ngài chọn thêm món ăn thì mời ngài nói trước ba
tiếng, việc nấu nướng và kiểm tra sẽ cần một khoảng thời gian."
"Ta đã biết."
"Chúng ta sẽ ở trong căn phòng ngay đối diện, nếu như ngài có gì cần, có thể
rung cái chuông trên bàn."
"Được rồi, cảm ơn."
"Đại nhân, ngài hãy nghỉ ngơi, chúng ta cáo lui trước."
Trong nhiệm vụ bảo vệ lần trước, Ophelia đã đưa ra yêu cầu muốn đến thăm
trang viên Ellen một chút, sau đó trên đường về đã gặp phải sự cố.
Tất nhiên, sự cố lần đó thật ra cũng không có quan hệ trực tiếp với Ophelia vì
suy cho cùng thì cũng không phải là nhằm vào cô ta.
Nhưng là, đã làm nhân viên bảo vệ, Karen vẫn rất hy vọng mục tiêu bảo vệ của
mình có thể ở yên một chỗ trong khách sạn mà không ra ngoài.
Derius hồi đáp: "Ta không có nhu cầu về phương diện này, ta hi vọng có thể đẩy
nhanh tiến độ lịch trình của cuộc đàm phán."
"Được rồi, tôi đã biết, cám ơn sự phối hợp của ngài, nếu như ngài còn có nhu
cầu gì khác, xin hãy thông báo cho tôi bất cứ lúc nào."
Derius từ trong túi của mình lấy ra một tấm thẻ từ, đưa cho Karen.
Karen đưa tay cầm lấy, loại thẻ này thật ra cũng có tác dụng tương đương với
thẻ ngân hàng trong thế tục, mỗi một giáo hội chính thống đều sẽ cung cấp loại
thẻ tương tự, về phần người của riêng mỗi giáo hội, dùng giấy chứng nhận là
được rồi.
Trên thẻ có dấu hiệu của "Luân hồi thần giáo", in một bức tượng đá luân hồi,
đầu người thân sói, là một con chó trung thành chuyên phụ trách canh giữ Địa
Ngục trong thần thoại tự thuật của Luân Hồi Thần Giáo.
Tấm thẻ này không có ký tên, do vậy ai cầm đều có thể dùng được, thật ra cho
dù có ký tên hay không đều không quan trọng, mỗi cái giáo hội cũng sẽ không
hi vọng phiếu điểm của giáo hội mình chỉ có thể lưu hành nội bộ, nhưng nếu
như là thẻ ký tên mà nói, nếu như thân phận của người ký tên trên thẻ có dấu
hiệu chi tiêu bất thường, chắc chắn sẽ bị nội bộ của thần giáo điều tra, nhưng
loại điều tra này cũng không xảy ra với người ngoài giáo.
Cũng bởi vậy, Karen chắc chắn sẽ không gửi phiếu điểm vào trong tài khoản do
mình đứng tên, những người khác trong đội cũng giống như vậy, mọi người vẫn
thích mua sắm trên chợ đen hơn.
Chỉ là bây giờ Karen có thêm đứa em họ là Richard, về sau nếu mình muốn tiêu
dùng bằng con đường chính quy, có thể để cho Richard giúp mình, dù sao với
điều kiện của gia đình cậu ta, xuất hiện một khoản chi tiêu số lượng lớn cũng dễ
giải thích được, sẽ không khiến cho người khác hoài nghi, như vậy cũng có thể
xem như là một hình thức rửa tiền... A không, phải gọi là "rửa phiếu".
"Trong tấm thẻ này có môt trăm nghìn phiếu Luân Hồi, xem như tôi mời mọi
người trong đội bảo vệ ăn bánh uống trà."