chúng ta sao?"
Đột nhiên, Muri lại hiểu rõ một việc, bởi vì có một phương hướng suy nghĩ rõ
ràng, nhưng nhiều chi tiết cũng dần dần trở nên rõ ràng, cậu ta lập tức nói: "Họa
tiết trên quần áo của những kẻ đuổi giết, đó là... ký hiệu của Luân Hồi!"
Thủ lĩnh của nhóm truy sát cười gằn mà nói: "Ở trong mắt của Luân Hồi, tàn dư
Trật Tự như các ngươi, là một đám sâu mọt vô ân, tất nhiên cần phải bị dọn dẹp
sạch sẽ!"
Ông lão đáp lại nói: "Hào quang của Trật Tự, chắc chắn sẽ giáng thế, phổ chiếu
thế gian, Thần Trật Tự vĩ đại, tuyệt đối không bỏ rơi tín đồ của ngài!"
"Ha ha, Luân Hồi là trăng sáng trên cao, Trật Tự chỉ là con rệp trong khe rãnh,
các ngươi thờ phụng Trật Tự Tà Thần, chỉ xứng để khúm núm trước mặt của
Thần Luân Hồi vĩ đại của chúng ta!"
Karen nhìn về phía Muri, nói: "Cho nên, ở thế giới trong Cổng này, là Luân Hồi
Thần Giáo truy sát Trật Tự Thần Giáo?"
Rõ ràng hiện thực ở bên ngoài, Luân Hồi Thần Giáo bị Trật Tự Thần Giáo trực
tiếp đạp nằm xuống, để lại nỗi nhục thất bại ngay sau ngày đầu tiên chiến tranh,
lập kỷ lục mới về một cuộc chiến nhanh nhất trong lịch sử của các Thần Giáo,
mà lại có lẽ cũng không có kẻ nào sau này có thể phá vỡ được.
Mà trong lúc đàm phán hòa bình, Luân Hồi Thần Giáo bại trận không thể không
đồng ý sửa chữa lại thần thoại tự thuật của mình, sửa lại rằng Thần Luân Hồi
từng là chiến hữu chiến đấu dưới lá cờ do Thần Trật Tự dẫn đầu.
Ừm, nói dễ nghe một chút là chiến hữu, nếu nói trực tiếp một chút thì là đàn
em.
"Cái Luân Hồi Thần Giáo này, thật đúng là ở ngoài Cổng bị đánh cho không
dám ngẩng đầu, trong Cổng lại càn rỡ phách lối."
Nói xong,
Karen làm ra một động tác tay, đây là ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.
Đây cũng không còn là cuộc tranh đấu thiện ác khó phân biệt của dân bản địa
nữa, mà đã trở thành xung đột tôn giáo.
Khi ngươi đã thay đổi góc độ nhìn nhận, những phương diện còn lại cũng có thể
tìm tới lý do hợp lý.
"Muri, đợi chút nữa cậu phụ trách chỉ huy chiến đấu, phương châm chiến đấu
không phải tiếp ứng phá vòng vây, mà là trực tiếp đánh lén phá tan bọn chúng."
Bởi vì trong đám ngươi bị vây quanh còn có rất nhiều phụ nữ và trẻ em, cũng
không có cách nào tiếp ứng để phá vòng vây ra, chỉ có đánh tan những kẻ đuổi
giết này thì mới có thể đưa họ đến được khu vực an toàn.
Mặc dù bên phía đám người Luân Hồi này đông người, nhưng cường độ linh
hồn liếc mắt qua cũng có thể thấy được tố chất của đám người này không cao,
mà bên phía Karen, thành viên của hai tiểu đội đều là thành phần tinh nhuệ.
Có chút cảm giác giống như tiểu đội đặc chủng chính quy công kích dân binh,
số lượng chênh lệch vào lúc này là có thể bị san bằng hoặc vượt qua bởi chất
lượng.
"Tôi chỉ huy, vậy còn anh?"
"Ta đi vào trong để bảo vệ đám phụ nữ và trẻ em kia."
"Anh làm như thế qua nguy hiểm, để tôi đi."
"Được rồi, một mình cậu vào trong nhanh chóng triệu hồi ra 【 Pháo Đài Hắc
Ngục 】 nhé."
"A... Tôi không làm được, anh đi đi."
"Hành động!"
...
Thủ lĩnh của đám người truy sát không có lựa chọn ra lệnh tấn công, hắn biết
vào lúc này tấn công sẽ phải gánh chịu tổn thất rất lớn, không bằng ở chỗ này
chờ một hồi, chờ lão già này đến lúc tự tiêu tán.
"Thật ra ta vẫn luôn thấy rất khó hiểu về sự ngu xuẩn của các ngươi, mặc kệ là ở
chỗ này, vẫn là ở trong Cổng, chủ nhân của ta, Thần Luân Hồi vĩ đại đã sớm là
thần tối cao duy nhất của thế gian, nếu không các căn bản cũng không có cách
nào giải thích vì cái sau những ngài Điềm Lành đi ra từ trong cửa đến thờ phụng
Thần Luân Hồi!"
Ông lão đáp lại nói: "Trật Tự, tất nhiên tồn tại, cũng chắc chắn tồn tại."
"Ha ha, tốt, vậy thì các ngươi để cho Trật Tự xuất hiện trước mặt ta xem!"
Lúc này, một luồng khói đen ở khu vực phía trên, bóng người Karen hiện ra từ
bên trong khói đen, lòng bàn tay của anh hướng xuống dưới, trầm giọng nói:
" 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】."
Cùng với từng đợt gió thổi, nền móng của pháo đài vụt xuất hiện, ngay sau đó là
tường thành, bao phủ tất cả phụ nữ và trẻ em vào bên trong.
Các sách triệu hồi các loại khí tài chiến tranh đều ở trên người của các đội viên,
bởi vì là hàng dùng một lần, Karen không có ý dùng 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】
để tấn công ở chỗ này, chỉ là đơn giản vì để cung cấp một cái nơi ẩn núp, để
tránh bọn họ bị cuộc chiến sắp đến ảnh hưởng.
Karen đáp xuống trên tường thành, thanh kiếm Lưu Tư dựng đứng lơ lửng bên
cạnh anh.
Karen nhìn về những kẻ đuổi giết ở phía dưới, vẻ mặt đều đã khiếp sợ, Karen do
dự, không muốn nói ra câu nói kia, bởi vì anh cảm thấy nói ra câu nói kia thật
sự giống như mình đang làm ra vẻ, về sau nếu Muri còn sống ra ngoài đến rạp
chiếu phim thì cũng sẽ nhận ra khuôn mẫu trong lời nói của mình.
Nhưng khi ánh mắt Karen rơi trên người của ông lão vẻ mặt đang kích động,
cảm giác được linh hồn của ông ta đang dần dần dập tắt, trong lòng Karen dao
động.
Bởi vì ngươi thật rất khó tưởng tượng, trong Cánh Cổng Luân Hồi dưới sự thiết
lập của Luân Hồi Thần Giáo, lại còn có một đám tín đồ trật tự vẫn đang tại giữ
vững tín ngưỡng, đây quả thực là hoàn cảnh cấp bậc Địa Ngục.
Có lẽ, mình cũng nên cho ông lão sắp tiêu tán này một sự an ủi cuối cùng.
Sau một chốc,
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự đột nhiên thoát ra từ dưới đất, vờn quanh bốn phía
của pháo đài, trên sợi xích còn kèm theo ngọn lửa Trật Tự uy nghiêm bỏng
cháy, giống như là từng con mãng xà lớn màu đen, đang theo dõi con mồi Luân
Hồi phía trước.
Karen ánh mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng, như ngừng lại đến trước đoạn hội
thoại của ông lão và kẻ cầm đầu kia,
Bình tĩnh nói:
"Trật Tự, như ngươi mong muốn."