Bede dùng tay kéo giấy vẽ từ trên bàn vẽ xuống, sau khi vò thành một cục thì
nhét vào trong ly nước bên cạnh, lại dùng ngón tay dùng sức khuấy lên.
Piaget móc cái bật lửa ra từ trong túi, “Xoạch” một tiếng.
“Phù!”
Bede thổi tắt ngọn lửa, nói: “Ta tất nhiên biết dùng lửa đốt sẽ tiện hơn nhưng
ngươi có biết rằng để lại mùi khói trong phòng ngủ của một vị phu nhân có
bệnh thích sạch sẽ sẽ tạo thành hậu quả thế đang sợ thứ hai không.”
Piaget lấy gói thuốc lá, rút một điếu ra:
“Ta không muốn đốt, ta chỉ là muốn hút điếu thuốc.”
“Xoạch!”
“Phù!”
Bede lại thổi tắt cái bật lửa lần nữa.
“Hậu quả đáng sợ nhất đó là hút thuốc ở chỗ này.”
Piaget thở dài, cúi đầu nhìn xem gói thuốc lá trong tay, trên gói thuốc có nhãn
hiệu của Lôi Đình Thần Giáo.
“Ta muốn hút một điếu, đầu của ta đau quá.”
Trong mắt Bede toát ra cảm xúc đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng
Piaget: “Nhịn thêm một chút đi, chờ đến khi rời khỏi đây rồi hút.”
Piaget không tiếp tục chống đối, mà là yên lặng bỏ gói thuốc lá vào túi, sau đó
cúi đầu xuống, hai tay che mặt.
“Ngài Bede, ta thấy thật mê mang.”
“Ta biết.”
“Ta thường xuyên cảm thấy tâm tình của mình đáng bị khiển trách, ta không
nên như thế, bởi vì mọi thứ ta làm là bởi vì Lynda, tất cả tâm tình tiêu cực sinh
ra đều sẽ để cho ta cảm thấy mình đang dần dần xa lánh và rời bỏ đoạn tình cảm
kia, để cho nội tâm của ta cảm thấy bị dày vò.”
“Có lẽ cậu nên học cách … Học cách nhẫn nại và điều tiết bản thân.”
Hai từ “Buông xuống” này, Bede cũng không nói đến miệng, nếu như Piaget
buông xuống, vậy thì mình nên làm cái gì bây giờ?
Định vị thân phận của Bede bây giờ càng lúc càng giống là tuỳ tùng của người
thừa kế Bích Thần.
Hắn rất xem trọng cái thân phận này, cũng nguyện ý vì thế mà nỗ lực tất cả.
Cho nên, hắn không có khả năng khuyên Piaget buông bỏ đoạn tình cảm kia,
bởi vì đoạn tình cảm kia đã khóa lại cùng với “Sứ mệnh” của Piaget, bất kể…
Piaget có đau khổ dường nào.
Mọi người đều biết Bích Thần Giáo là một đám điên.
Bọn hắn điên ở chỗ việc truy cầu “Nghệ thuật” đủ để cho bọn hắn bỏ đi nhân
tính.
Lynda vì “Nghệ thuật”, từ bỏ người chồng mình yêu; Bede tiên đoán được trước
gia tộc sẽ gặp tai hoạ nhưng lúc ấy lại chỉ là nghĩ muốn đối mặt với trang viên
đang bừng cháy trong ngọn lửa để vẽ ra một tác phẩm xuất sắc đầy cảm xúc.
Đây là một đám người ích kỷ đến cực độ và chính bọn hắn cũng biết mình vô
cùng ích kỷ.
Cùng với địa vị Karen không ngừng tăng lên, thì thật ra trong phạm vi quyền
lực đã có thể xoá bỏ đi không ít sự ước thúc của tông giáo, ví như “Tàn dư Ánh
Sáng” đều có thể được hợp nhất dưới trướng;
Nhưng duy nhất chỉ có cái tổ chức Bích Thần Giáo này, Karen chưa hề đưa ra
bất cứ mệnh lệnh “Buông lỏng” nào, vẫn để nó dựa theo “logic ban đầu của hệ
sinh thái” mà bị Trật Tự cầm đầu các thế lực giáo hội khác truy nã chèn ép.
Không phải quan hệ giữa Karen và tàn dư của Bích Thần Giáo không tốt, chính
là bởi vì quá tốt cho nên mới không muốn để cho cái tổ chức của bọn điên này
thoải mái sinh sôi phát tán trong xã hội hiện thực.
Piaget hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhận lấy khăn tay từ Bede mà lau lau mặt rồi
điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
“Ngài Bede, ta có cần vẽ thêm một bức nữa không?”
“Không cần, ta vẽ hai bức rồi.”
Bede gỡ bức tranh của mình xuống, phía dưới lại có một bức, tô đậm chủ đề
tình yêu dưới hệ thống giai cấp, hệ thống với bức tranh thứ nhất.
“Đến bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Piaget hỏi, “Ta muốn trở
về nhìn xem.”
“Về Ruilan?”
“Không, là về Wien, ta và Lynda quen biết yêu nhau đều ở Wien, người bạn tốt
nhất của ta cũng đang ở Wien. A, không biết chức vị bây giờ của Karen là gì.”
“Ta cũng không rõ ràng.”
“Karen là con rể của ông đấy, ngài Bede, sao ông có thể không quan tâm đến
cậu ta được? Cho dù chúng ta nghèo đến nỗi không có tiền dùng trận pháp dịch
chuyển thì ít nhất ông cũng phải đi mua một tờ Tuần Báo Trật Tự chứ.”
“Chủ yếu là do tốc độ thăng chức của Karen rất nhanh, vượt ra khỏi sự nhận
thức về hệ thống chức vị của Trật Tự Thần Giáo, cậu biết đấy, đây là một Thần
Giáo chính thống, mà nếu so sánh thực lực thì Trật Tự Thần Giáo mạnh hơn nơi
chúng ta đang dừng chân bây giờ là Sinh Mệnh Thần Giáo.
Bởi vậy, kết cấu quyền lực nội bộ của nó cũng hết sức phức tạp, còn nữa, chức
vị tương tự đặt trong tay những người có bối cảnh khác nhau có thể phát huy ra
hiệu quả cũng rất khác nhau.”
“Ngài Bede, ông càng nói nghe càng phức tạp.”
“Tóm tắt một cách không rõ ràng lắm thì địa vị hiện tại của Karen hẳn là đếm
số từ trên đỉnh của Trật Tự Thần Giáo hướng xuống sẽ dễ dàng hơn.”
“A, ta đã hiểu, là rất rất cao.”
“Đúng vậy, rất rất cao.”
“Chúc mừng ông nhé, ngài Bede.”
“Cũng không cần chúc mừng ta, từ trước đó rất lâu thì địa vị của Karen đã cách
biệt với trang viên Ellen, dù sao đã sớm siêu thoát quá nhiều. Mà ta không
muốn trở về cũng có một nguyên nhân từ cá nhân ta, ta biết vị con rể kia cũng
không phải là rất chào đón ta.”
“Cậu ta là một người chú trọng gia đình.”
“Ừm, đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà Karen không chào đón ta.”
“Chúng ta lạc đề rồi, ta hỏi là bao giờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
“Nhìn tâm trạng của mấy vị kia đi.” Bede nhún vai, “Có lẽ phục vụ bà ta cho tốt
thì chúng ta sẽ được tự do nhanh thôi, nhưng, ai có thể nói chắc chắn được
chứ?”
“Nếu như có thể xảy ra biến cố giống như lần ở Luân Hồi Cốc thì có phải chúng
ta có thể rời khỏi đây ngay lập tức không?”
Tay của Bede bỗng nhiên run lên hai lần, hắn lập tức liên tưởng đến bức tranh
của Piaget mà mình vừa huỷ đi kia;
Hít sâu một hơi, Bede nhìn chằm chằm Piaget,
Cười nói;
“Ngài có thể suy nghĩ về chuyện này nhiều hơn một chút, nói không chừng…sẽ
thành sự thật đây?”
Karen cưỡi xe ngựa về Giáo Đình, anh đưa tay gọi một người phục vụ đến rồi
dặn dò.
Người phục vụ cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn không được chọn, mượn cơ hội
bưng rượu mà đi vào trước mặt Người Cầm Roi, bẩm báo nói “Người Cầm Roi,
Bộ trưởng Karen tìm ngài.”.
Verden nhẹ gật đầu, hắn biết, Karen để một người phục vụ đến thông báo cho
mình mà không tự mình thông báo là muốn cố gắng giảm sự chú ý đến mức
thấp nhất có thể, vì thế mà không tiếc bỏ qua tôn ti lễ nghĩa