rõ ràng, loại giám sát đối nội vượt qua giám sát đối ngoại kia của Karen vốn
cũng không bình thường, tối hôm qua mặc dù Karen bị Trưởng khu thay thế
chức trách trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng Trưởng khu cũng
không sửa đổi bố trí của Karen, ra lệnh một tiếng, khởi động bố trí ban đầu,
dùng tốc độ nhanh nhất quét sạch tín đồ của Sa Mạc Thần Giáo trong khách sạn
Ankara.
Trong cơ quan đơn vị có một loại bí mật, gọi là bí mật công khai, chính là người
trong nội bộ đều rõ ràng, nhưng bên ngoài lại không hiểu ra sao.
Tất cả mọi người đều biết rõ lúc trước Karen dự định làm cái gì, người không
trực tiếp tham dự việc lần này cũng có đồng nghiệp thông báo cho, mà sự biến
hóa giữa chừng, mọi người cũng đều biết, nhưng cho dù là có sự khó khăn trắc
trở này, người của Sa Mạc Thần Giáo vẫn là bị xử lý.
Khi ngươi nhìn thấy một người dùng phương thức muốn tìm đường chết mà có
được kết quả tốt nhờ vận may, ngươi sẽ ghen ghét hắn; khi ngươi nhìn thấy một
người có được kết quả sau khi dùng phương thức muốn tìm đường chết nhiều
lần, thì ngươi sẽ bội phục dũng khí của hắn và tán thành năng lực của hắn, bởi
vì ngươi rõ ràng, cái này tuyệt đối không chỉ là bởi vì vận may ảnh hưởng.
Còn có một điểm chính là trong mắt của Karen, sự việc lần này không khác quá
nhiều với những gì đã trải qua, nhưng ở trong mắt của thần quan Đòn Roi Kỷ
Luật, lúc trước chỉ là đấu tranh nội bộ trong Đòn Roi Kỷ Luật hay là đại khu,
lần này, thì thăng lên thành "Ngỗ nghịch" lại sự sắp xếp của phía trên, nhưng
vẫn giành được thành công như cũ, mà buổi sáng Karen lại còn có thể đi làm trở
lại...
Tính chất và tầm ảnh hưởng của chuyện này là hoàn toàn khác biệt, trong nhà
ngang tàng có thể để cho mọi người sợ hãi ngươi, ngang tàn ở ngoài thì có thể
được kính sợ.
Karen cũng không cảm thấy mẫn cảm đối với sự biến hóa này, Alfred thì vui
mừng muốn chết, bởi vì loại biến hóa này có thể giúp thiếu gia nhà mình nắm
giữ Đòn Roi Kỷ Luật dễ dàng hơn, mọi người dần dần không còn xem mình
như là Bộ trưởng do Giáo Đình bổ nhiệm nữa, mà là xem mình như là con dê
đầu đàn của đại khu.
Thư ký của Sous dẫn Karen đi tới văn phòng, hẳn là trước đó đã được phân phó,
không có đi thông báo mà là trực tiếp mở cửa giúp Karen.
Ở trong văn phòng, Sous đang nằm ngủ trên ghế sa lon, vóc dáng nho nhỏ, tiếng
lẩm bẩm cũng không nhỏ.
Nhưng sau khi nghe tiếng bước chân của Karen, Sous lập tức mở mắt ra, ngồi
dậy, thở dài.
Karen đứng trước mặt hắn.
Sous cũng không khách sáo để Karen ngồi xuống, mà là cười cười, sau đó, hai
người trăm miệng một lời:
"Tạ ơn."
"Tạ ơn."
Chuyện tối ngày hôm qua, thật sự là tất cả mọi người chiếu ứng cho nhau.
Karen không có cố ý ném người lãnh đạo của mình ra ngoài để gánh trách
nhiệm, Sous cũng lấy thân phận cấp trên giúp Karen gánh vác áp lực.
"Có hai người không chết, Elanga và Luther, và cái tên Mickey đang nằm ở
trong bệnh viện bên kia, ba tên này không chết." Sous nói, "Nhưng cũng sắp,
bọn hắn sẽ bị đưa lên đài hành hình."
Đồ đao đã rơi xuống, sự việc lộ ra, mặc kệ những thế lực phái hệ ở trên có đồng
ý hay không, sự việc đều phải dựa theo quá trình bình thường mà tiến hành.
"Được rồi." Karen nhẹ gật đầu.
"Tốt." Sous nhún vai, "Ta mệt mỏi, muốn ngủ một giấc ngon."
"Vậy ngài vì cái gì không trở về chỗ ở để nghỉ ngơi?"
"Bởi vì ta biết buổi sáng ngươi sẽ tới, đây là tác phong làm việc của ngươi."
"Để ngài bị liên lụy."
"Đừng nói như vậy, ta thật thích loại người có nguyên tắc tác phong như ngươi,
dù sao cũng thuận mắt hơn so với những cái tên không nguyên tắc chỉ lo lợi ích
bản thân kia nhiều, cũng càng dễ dàng ở chung."
"Phía trên..."
"Ta sẽ nhìn chằm chằm, nhưng trong ngắn hạn sẽ không có chuyện gì, vị Cục
trưởng kia, không phải là người có thể dùng được, nhưng ít nhất, hắn là sẽ
không nguyện ý hi sinh tiền đồ của mình để báo thù." Sous nhảy xuống từ trên
ghế salon, quay đầu nhìn nhìn bàn làm việc của mình, bỗng nhiên cười nói, "Ta
cảm thấy về sau, căn phòng làm việc này của ta sớm muộn sẽ để cho ngươi
ngồi."
"Ngài hẳn là biết tình trạng hiện tại của ta."
"Đúng, ta biết, lúc trước cũng cảm thấy ngươi không có hi vọng, nhưng bây giờ
ta không cho là như vậy, tối hôm qua thậm chí ta còn nghĩ lại chính mình một
chút."
"Ngài đây là..."
"Đáng giá để nghĩ lại, nghĩ lại sau đã nhìn thấy chênh lệch, có chút lợi ích là
thấy được, mặc kệ là ở trước mắt hay vẫn là trong tương lai; nhưng có chút lợi
ích, là không nhìn thấy được, thậm chí sẽ cho người ta một loại cảm giác mình
đang làm một việc rất ngu ngốc.
Ta cũng chỉ có thể chậm rãi luồn cúi rồi từ từ trèo lên trên, nhưng rất dễ dàng bị
một cơn gió không biết từ nơi nào cuốn bay đi, bởi vì ta không có tính nguyên
tắc mạnh, không có gốc rễ. Ngươi thì không giống."
"Ngài quá khen."
"Không, không phải quá khen, ở trong thế tục, ta và ngươi khác nhau, chính là
quan lại và chính khách." Sous dùng mu bàn tay vỗ vỗ chân Karen: "Ta sẽ phân
phó người tới giúp ngươi tuyên truyền, lần này là vì báo thù cho Đại chủ giáo
tiền nhiệm, là ý của ngươi, nói trước cho ngươi, là sợ ngươi hiểu lầm ta đang sợ
gánh trách nhiệm."
"Trưởng khu, ta báo thù là vì chính mình."
"Vậy có phải cũng là giúp Waffron báo thù hay không!"
"Đúng thế."
"Thế là được rồi, tuyên truyền, dù sao cũng phải nghiêng về điểm khác một
chút. Được rồi, ta về đi ngủ, buồn ngủ chết rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi,
nhưng kế tiếp ngươi còn phải đến cao ốc giáo vụ gặp Bern à?"
"Đúng vậy, không sai."
"Vậy đi sớm rồi về nhà nghỉ ngơi đi."
Sous ngáp dài đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Karen đi theo phía sau.
Sau khi ra ngoài, vừa lúc trông thấy Alfred và Leon đi về phía này.
Alfred cầm trong tay một xấp văn kiện, nhưng hắn cũng không có vội vã biểu
hiện ra trước mặt thiếu gia, vẫn là chờ mình và thiếu gia ở riêng trong phòng để
đi theo quá trình, ở bên ngoài thiếu gia nhà mình vì ngại mặt mũi phải lật giấy
thêm một hồi.
Leon đi đến trước mặt Karen, bỗng nhiên hít sâu một hơi, đứng nghiêm.
Nếu như không phải bên trong giáo hội không lễ nghi thế kia, Karen thật cảm
thấy cậu ta sẽ kính mình bằng một quân lễ.
Alfred vừa cười vừa nói: "Thiếu gia, tiếp theo ngài phải đi cao ốc giáo vụ sao?"