"Cực kỳ tốt, tốt đến nỗi chính bản thân ta đều lầm tưởng rằng là mình không có
vấn đề, kém chút nữa thì bừng cháy lại hy vọng sống tiếp, dự định vì sự nghiệp
kiến tạo lại vinh quang của gia tộc Naton mà hăng hái cố gắng."
"Rất tốt."
"Đúng rồi, đội trưởng Karen, thời tiết hôm nay, thế nào?"
"Trời mưa, mà mưa còn rất lớn."
"Ta cảm thấy mình không thích mưa cho lắm, bởi vì nó lại để cho ta nhớ tới câu
nói của ngươi lúc chúng ta nói chuyện vào hôm trước, ta sẽ bị nước mưa, cuốn
xuống cái cống thoát nước trên con phố nào đó trong thành phố York này."
"Nếu đổi góc độ suy nghĩ một chút, có lẽ thành phố York trong ngày mưa, cũng
càng không thích có sự tham gia của ngài đâu."
"Cũng đúng, ta còn có lời nữa đấy."
"Học được cách tiếp nhận đi, ngài Dalis, đây là sự phán xét của vận mệnh dành
cho ngài, cũng là sự tự trục xuất thoải mái nhất dành cho ngài rồi."
"Cảm tạ ngươi, đội trưởng Karen, cảm tạ ngươi đưa ra ta, còn nói với ta những
lời này." Dalis nhìn xem Karen, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, "Thật đáng tiếc, không
có cơ hội ngồi xuống đối diện với ngươi, vừa uống trà vừa tắm mình trong ánh
mặt trời sau 12 giờ. Trực giác nói cho ta, tán gẫu cùng với ngươi, sẽ là một
chuyển để người ta cảm thấy rất thoải mái."
"Ngài làm xong chuyện của mình, ta làm xong việc của ta, sau khi mọi thứ đều
xong xuôi..."
"Ta có thể tới tìm ngươi uống trà tắm nắng trong khoảng thời gian cuối cùng
của cuộc đời mình à?"
"Phải xem ta có rảnh hay không, cũng phải xem mặt trời có rảnh hay không."
Dalis trùm mũ thần bào lên trên đầu mình, cười nói: "Cũng đúng, cũng đến lúc
ta phải đi đón chào ánh nắng của mình rồi."
Sau đó, Dalis đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ, bước vào trong màn mưa to xối xả.
Nước mưa không ngừng cọ rửa trên người của hắn, những nơi mà hắn bước
qua, giống như đang để lại từng bãi bùn nhão nhỏ.
Karen duỗi tay ra, đón lấy một vài hạt mưa ở bên ngoài, sau đó lắc lắc, quay
người, đi lên cầu thang.
Bước vào văn phòng, Alfred và Richard đang ngồi ở bên trong.
"Thiếu gia, tôi vẫn kiên trì đề nghị của mình..."
"Alfred, anh có biết vì sao Neo lại nói với ta, ai ở trong cơ thể của Philomena
suy cho cùng cũng chẳng có gì quan trọng không?"
"Thuộc hạ..."
"Anh có thể đi thăm dò một chút, phu nhân Filsher đến bây giờ thế nhưng còn
đang giữ phần trợ cấp của rất nhiều người đấy, mặc dù bà ta chưa từng đến lãnh
một lần nào, nhưng bà ta vẫn là người của Thần Giáo, là Trật Tự Thần Giáo
người."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
"Về chuyện này, không thể có quá nhiều người tham dự vào, bởi vì sau đó, sẽ có
người tới điều tra."
"Vâng, thiếu gia, là do thuộc hạ cân nhắc không được chu toàn."
"Không, anh chỉ là quá mức lo lắng cho sự an toàn của ta, mà bỏ qua uy nghiêm
của Thần Giáo, anh không phạm sai lầm, ít nhất trong sự nhận thức của anh,
không có sai."
"Ngài nói rất đúng, thiếu gia."
"Đang tắm sao?" Karen hỏi Richard.
Richard nhẹ gật đầu, nói: "Cô ấy nói là yêu cầu của anh."
"Ừm, đúng vậy, đáng tiếc hôm nay là một ngày mưa, lúc đầu ta còn muốn để
Fanny và Peia tới giúp cô ta trang điểm một chút, xem ra bây giờ cũng không
cần thiết làm vậy."
"Karen, anh phải chú ý an toàn."
"Không có việc gì." Karen lắc đầu, "Thật ra cũng không phải là đi đánh nhau."
Nhưng mà càng nguy hiểm hơn so với việc đánh nhau.
"Tôi... Có thể đi theo cùng sao, ý của tôi là, tôi có thể lái xe đưa anh đến, cho dù
tôi chỉ ở lại trong xe, chờ mọi người ra."
"Cậu đang quan tâm ta sao?"
"Nếu không thì còn sao nữa?"
"Không cần, ta có thể lái xe; cậu có thể trở về nhà một chuyến."
"Trở về nhà một chuyến?"
"Nói cho bà nội cậu về việc mà chúng ta phải làm vào hôm nay."
"Được... Được rồi."
"Nhưng nhất định phải đợi đến ba giờ đồng hồ sau khi chúng ta đã rời khỏi đây,
cậu lại về nhà, không được gọi điện thoại cũng không cần dùng quạ đen, có thể
sao?"
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cùng uống với bà nội một ly trà, bởi vì tôi là sứ giả báo tin
tang."
"Ừm, không sai, còn nhớ rõ tập tục mai táng của Wien đấy."
"Tôi nghĩ rằng bà nội tôi sẽ cảm thấy thương cảm một chút."
Không, có lẽ bà ấy sẽ rất vui mừng.
Xem xét từ thái độ hôm qua của bà ngoại đối với Philomena khi ở trong nhà ăn
thì thật sự không thích người quen cũ này.
Về phần nói thương cảm và nhớ lại người cùng một thời đại mất bớt một
người... Karen cảm thấy bà ngoại cũng không bay bổng như vậy, bà ấy thích
nấu cơm cũng không phải thích làm thơ.
Philomena đi ra từ bên trong, tắm rửa thay một bộ quần áo mới, yên tĩnh ngồi
lên trên ghế.
"Đi lau khô tóc đi." Karen nói.
Philomena đáp lại nói: "Bên ngoài trời đang đổ mưa."
"Lau khô tóc đi ra ngoài, là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với trời mưa."
Philomena thở dài, tất nhiên, cô cực kỳ không thoải mái, nhưng không dám thể
hiện ra ngoài cho Karen thấy.
Nhìn bóng lưng của cô quay lại trong phòng một lần nữa, khóe miệng Karen
không khỏi lộ ra ý cười, có đôi khi ép buộc cô gái tự kỷ này đi làm một chút
việc mà cô ta cảm thấy rất ngu xuẩn cũng là một cảm giác vui vẻ.
Sau đó, Karen quay đầu nhìn về phía Richard.
Nhưng mà người thanh niên nhà Guman này hẳn là cũng không có thời cơ để
hưởng thụ sự vui vẻ này, nhìn thái độ của ông Deron trước mặt bà ngoại thì
cũng có thể rõ ràng.
Ừm, nếu như cậu không phải mắc "Bệnh tâm thần", có lẽ cũng được đối xử
không khác nhau cho lắm.
"Richard, đi ra cửa chính xem chừng đi."
"Đã rõ."
Chờ đến sau khi Richard đi ra, Karen ngồi vào phía sau bàn làm việc của mình.
Alfred đứng người lên, rót một ly nước đá cho Karen: "Thiếu gia, tôi về Nhà
Tang Lễ trước, chờ ngài về nhà."
"Bữa ăn khuya ta muốn ăn hoành thánh."
"Vâng, thiếu gia."
Philomena lau tóc xong bước ra, hiện tại bên trong văn phòng cũng chỉ còn lại
cô và Karen.
"Ta có thể cảm giác được, thái độ Alfred đối với ngài, không phải chủ tớ."
"Đến bây giờ mới cảm giác được sao?"