Trong đầu Karen lúc này hiện ra hình ảnh con mèo đen mỗi sáng sớm tỉnh dậy
bị mình gãi bụng sẽ cuộn người ôm lấy cánh tay của mình đó.
Khi diễn viên hài biểu diễn trước mặt anh thì anh sẽ cười rất hạn chế. Bởi vì
trong lòng người ngồi dưới khán đài là anh đã có sự chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.
Chỉ sợ trong trường hợp cực kỳ nghiêm túc và càng thẳng, lại cộng thêm giọng
điệu nghiêm túc, chân thành của đối phương thì đột nhiên bị chọc cười. Đột
ngột trong nháy mắt như vỡ đê.
Cho nên, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi là một cảm giác xúc động muốn
cười to khó mà nén được.
Trong giờ phút này, Karen chỉ có thể dùng tay che kín mặt mình, cả người
không chịu khống chế mà bắt đầu run lên.
Khả năng quản lý biểu cảm ngay lập tức bị mất hiệu lực.
Điều duy nhất Karen có thể làm đại khái chỉ là cố gắng để cười không đến mức
quá khoa trương. Nhưng dưới loại không khí đó, khóe mắt của anh bắt đầu đỏ
ngầu, nước mắt cũng chảy ra giàn dụa…
Không thể nhịn được, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Nhưng cảnh này ở trong mắt của Ophilia lại là vẻ kích động xem lẫn tự giễu, vẻ
giải thoát xen lẫn sự phẫn nộ. Rất phù hợp với hình tượng Karen vừa cảm thấy
bất công, vừa đau khổ thừa nhận mình chính là con cháu của tiểu thư Pall.
Vốn dĩ anh chính là con cháu của tiên tổ, là quý tộc dòng chính thống trên đảo
Ám Nguyệt, có thể nhận được nhiều tài nguyên phong phú và cuộc sống tốt đẹp
hơn. Chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính mình vất vả
trèo lên Trật Tự thần giáo.
Cũng do vậy mà dẫn đến hiểu lầm.
Ophilia là một người rất cảm tính, từ biểu hiện lúc cô đứng trước mộ của Pall và
lúc nhìn thấy những dòng chữ trên bia mộ là có thể nhìn ra được.
Đồng thời, cô cũng là một người cực kỳ lý tính. Nếu không thì cô cũng đã
không có khả năng đảm nhiệm vị trí người đàm phán của đảo Ám Nguyệt.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này. Khi một người lý tính thông qua quan sát và
những phân tích đã có để đưa ra kết luận thì tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó sẽ
được cô tự động lý giải để phù hợp với kết luận của mình.
Quan trọng nhất chính là, dựa theo suy luận của Ophilia, tất cả đều có lý, cũng
đều có căn cứ rõ ràng. Dựa vào những chứng cứ đang có, loại trừ những nhân tố
không thể xảy ra thì điều cuối cùng còn lại chính là đáp án này.
Điều duy nhất cô không ngờ tới chính là bản thân Karen chính là “nhân tố
không thể xảy ra” đó.
Loại “nhân tố không thể xảy ra” này thậm chí ngay cả Dis cũng không có cách
nào khống chế hết được. Từ đầu đến cuối, Dis chỉ là sắp xếp cho Karen một con
đường, sau đó để chính anh tự bước đi.
Bởi vậy mới nói rằng, dùng tư duy lý tính để suy đoán một sự việc không hề có
tính logic thì chỉ có thể đạt được một kết luận nhìn rất có lý nhưng thực ra là vô
cùng hoang đường.
Về khách quan mà nói, đã từng làm người dẫn chương trình “Đêm hội kể
chuyện La Giai” ở đài truyền hình thành phố La Giai đã tìm ra được một quan
điểm để giải thích rất thỏa đáng. Đó chính là:
Dùng ánh mắt nhìn thần để nhìn thiếu gia nhà mình.
Kết quả là không chỉ tất cả mọi quan sát đều rất phù hợp mà còn tìm ra một con
đường mà ngay cả con chó tà thần trong nhà cũng không thể tưởng tưởng được.
Karen vẫn đang cười. Anh ngồi ở chỗ cũ bụm mặt, nhún nhún vai, thỉnh thoảng
còn dùng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nhiều lần muốn dừng lại, nhưng chỉ cần trong đầu hiện ra dáng vẻ của Pall…
Cô đeo một chiếc khăn ăn ở quanh cổ uống cà phê, năn nỉ mình nấu món cá sóc
cho cô…
Không nhịn được, thật sự là nhịn không được nữa.
Ophilia đi vòng qua bàn trà đến bên cạnh Karen và nhìn anh.
Ngay sau đó, cô dang hai tay ra ôm vai của Karen.
Sau khi làm động tác này cô lại cảm thấy hơi không phù hợp. Những động tác
của chân tay không thể biểu đạt được cảm xúc mà cô muốn thể hiện.
Cô là thiên tài của Ám Nguyệt, có xuất thân cao quý, huyết thống thuần khiết,
cô có tài năng hơn người lại có suy nghĩ chín chắn, tuy nhiên, rốt cuộc cô vẫn
còn trẻ.
Định nghĩa của thiên tài đại khái chính là học mọi thứ nhanh hơn người khác.
Nhưng không có nghĩa là họ không bị luống cuống, mất phương hướng và cảm
thấy xa lạ khi vừa bắt đầu tiếp xúc với những cái mới.
Cũng giống như một tuần này, cô muốn dùng cách tâm sự riêng với Karen để
anh mở lòng với cô, xây dựng một nền tảng tình cảm để Karen có thể tự nói ra
bí mật của anh hoặc làm cô phỏng đoán.
Nhưng kết quả lại thành ra cô làm cho “chiến thuật giao lưu và xây dựng tình
cảm”, cũng chính là chiến thuật tình cảm chân thành dạt dào trở thành chiến
thuật làm hao mòn sức lực đối phương rất nhàm chán và khô khan.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi cúi người ôm Karen, nhẹ nhàng nói:
"Anh đã chịu khổ rồi."
Cô đã hòa hai loại cảm xúc vào với nhau, đó là sự áy náy của tiên tổ đối với tiểu
thư Pall và sự áy náy vì Karen vốn là con cháu dòng chính của tộc Ám Nguyệt
mà phải phiêu bạt bên ngoài.