còn có rất nhiều chuyện không có bị khai quật ra, ngươi không cách nào tưởng
tượng được trong cái kiểu gia đình này, sẽ chỉ có một người làm chuyện sai trái
hoặc vài chuyện sai trái, nhưng người khác đều cương trực và liêm chính.
Quá trính mang tính chính nghĩa và hợp cách, là một sự chế ước đối với người
sử dụng quyền lực.
Nhưng nếu như ta đã biết chân tướng, còn không phải dựa theo góc độ chính
nghĩa để làm việc sao?
« Điều Lệ Trật Tự », nội dung của quyển sách này rất nhiều, nhưng cũng không
phải là rất dày, nó tương đối bao hàm đủ loại điều lệ để xem xét, nó có thể nói là
tương đối ngắn gọn.
Cơ bản đều là phạm phải tội gì, thì nên nhận sự xử phạt như thế nào.
Nó cũng không có nói cho ngươi biết quá trình phải làm như thế nào.
Ý thức của Karen bắt đầu phát tán,
Anh nghĩ tới cảnh tượng khi ngài Tahisen vung lên Lưỡi Hái Chiến Tranh ở trên
Hỏa Đảo trước đó không lâu, ông ấy dạy dỗ mình, để mình không nên làm cho
ông nội mất mặt.
Ông ấy để cho mình tiến hành nghĩ lại về ý nghĩ và hành động trước đây, nhưng
ông ấy phê bình chính là mình đã trốn tránh... Thật dựa theo góc độ của quá
trình chính nghĩa để xem xét, ngay lúc đó lựa chọn của mình cũng không sai, dù
là biết Giragon khi thức tỉnh sẽ tạo thành thiệt hại ra sao, tranh thủ thời gian
dịch chuyển trở về, báo cáo việc này với Thần Giáo mới là hành động hợp lý
nhất.
Karen lại nghĩ tới đêm hôm ấy, cảnh tượng khi ông nội tuyên đọc « Điều Lệ
Trật Tự » với những người kia, mình cố ý bị đẩy ngã, ông nội có thể lên án đối
phương có hành vi sai khiến dị ma tổn thương người bình thường, trái với Điều
Lệ Trật Tự;
Pall bỗng nhiên nhảy đến trên bàn làm việc của vị doanh nhân kia, vung móng
vuốt vài cái, bẻ gãy vài cọng lông, ông nội đã tiến hành tuyên án người kia trái
với « Điều Lệ Trật Tự ».
Ông nội là tôn trọng « Điều Lệ Trật Tự », nhưng hành vi tuyên án của ông lại có
vẻ rất tùy ý, nhưng đó cũng không phải lạm sát người vô tội, cũng không phải
vu oan, mà là trong tình huống đã biết trước được sự thật, lựa chọn một phương
thức xử lý đơn giản nhất.
Thần Trật Tự trong thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, điên cuồng tàn sát Thần
linh, gần như trong tất cả thần thoại tự thuật của các giáo hội khác, trong bóng
tối đều miêu tả hình tượng của Thần Trật Tự vô cùng điên cuồng và cực kỳ
ngang ngược.
Bởi vì Thần Trật Tự tuyên án một vị Thần linh, đơn giản đến nỗi chỉ nói một
câu: Ngươi trái với Trật Tự, ta muốn trấn áp ngươi.
Đã biết được sự thật thì cứ làm, không cần trốn tránh, không cần giải thích, đối
diện sự thật, đối diện tất cả, tại sao ta phải cần giảng giải với tất cả mọi người,
tại sao phải để mọi người cảm thấy rõ ràng, trong lòng chính bản thân ta rõ ràng
là đã đủ rồi.
Ta muốn tìm một thứ để rõ ràng chính mình, để ước thúc và tỉnh táo bản thân,
mà không phải một cái quá trình cổ hủ. Bởi vì trong thời khắc này, ta cần sự tự
tin và dũng khí tuyệt đối.
Phán quyết, dùng chuẩn tắc của Trật Tự trong tâm để làm thước đo.
Lúc này, bộ thần bào Phán quyết thứ 3 xuất hiện ở trước người của Karen, màu
đỏ trên bộ thần bào này, chỉ còn lại đường vân màu đỏ nhạt, tỏa ra khí tức lạnh
lẽo, nhiệt độ trong phòng thẩm vấn, lập tức như bị hạ thấp xuống rất nhiều, trên
vách tường và gạch nền dưới sàn, đều đã ngưng tụ ra một lớp băng thật dày
nhưng vô hình.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Vicole giống như là gặp phải quỷ, vô cùng kinh hãi mà nhìn xem Karen.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, đối thủ như thế này, một đối thủ đã vạch mặt,
tuyệt đối không thể tiếp tục cho hắn thời gian, không thể cho, hắn thật là đáng
sợ!
Lần này, thế giới quan của gia tộc mà khi trước hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, đang
bị xé mở bởi người có thiên phú đáng sợ giống như Karen.
Nếu như không thừa dịp bây giờ, thừa dịp hắn còn không thật sự trỗi dậy, bóp
nghẹt hắn, vậy sau này, cho dù là nhà Naton, cũng không cách nào ngăn chặn
hắn, tiền đồ của hắn, thực lực cá nhân của hắn, trong tương lai đều rất có thể
vượt qua cấp độ nhà Naton.
Lúc này,
Karen từ từ mở mắt ra,
Bên trong đôi mắt của anh, màu đen thâm thúy đang chuyển động, cuối cùng
dần dần bình tĩnh, nhìn không thấy bất cứ cảm xúc, chỉ còn lại mỗi sự biến hóa
kỳ ảo.
Mà khi ánh mắt này rơi vào trên người Vicole, Vicole chỉ cảm thấy cơ thể và
linh hồn trong thời khắc này đều cảm giác được một loại cảm giác giam cầm,
giống như là mình đã bị trói đưa lên đến trước bục tuyên án, chờ đợi phán quyết
dành cho mình.
Karen đưa tay ra lần thứ ba, bắt lấy hình chiếu của thần bào Phán quyết ở trước
mặt, lại kéo tan nó một lần nữa.
Anh đã suy nghĩ tốt, cũng đã lựa chọn xong, nhưng bây giờ, không phải thời cơ
tốt nhất, anh cần một lần thành công thực tiễn, để cho mình lấy trạng thái đầy
đủ nhất, thăng cấp Phán quyết quan.
Đây là một loại lòng tham, cũng là một sự truy cầu vẻ hoàn mỹ, chỉ có loại Phán
quyết quan này mới có thể để mình tiếp nhận với sự tích lũy dồi dào như lúc
này của mình, mới có thể tiếp nhận quá khứ, mới có thể làm cho mình trong
tương lai, tiếp tục đi tới.
Đối tượng thực tiễn, đồng thời là cầu thang cuối cùng để mình bước lên Phán
quyết quan, đã bày ra ở trước mặt của mình.
Nếu ngươi đã nói cho ta, ngươi muốn giết cả nhà Pavaro, nếu ngươi đã nói cho
ta, cả nhà ngươi đều biết tất cả mọi việc;
Vậy thì tốt, ta sẽ phản hồi lại giống như vậy.
Karen duỗi tay ra,
Chỉ về Vicole ngồi ở phía đối diện,
Bình tĩnh nói:
"Phán quyết: Hủy diệt nhà Naton."