"Cái này cũng không quan trọng, thật ra, ta chỉ muốn nói cho ngươi hiểu rằng,
ngươi thần phục, ngươi nhẫn nhịn, bao gồm cả sự phản bội, sự uất ức của
ngươi, tất cả mọi thứ đối với đấng vĩ đại cũng không hề có ý nghĩa gì cả.
Cho dù ngươi làm ra bất cứ hành động gì đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng
sẽ giống như nhau mà thôi;
Đó chính là, hào quang vĩ đại của ngài sẽ càng thêm lấp lánh!
Lựa chọn của ngươi, sẽ chỉ ảnh hưởng đến địa vị tương lai của ngươi.
Là sẽ vĩnh viễn bị trục xuất vào trong hư vô của sự tăm tối vĩnh hằng,
Hay là,
Trong một góc của bức tranh tường thần thánh kia, lấy được một vị trí thuộc về
chính ngươi?"
Kevin nhìn chằm chằm vào Alfred,
Alfred cũng đã đứng người lên, mặt hướng về phía Karen ngồi sau bàn đọc
sách:
"Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong vật liệu, ngài muốn ngày mai thức dậy rồi bắt
đầu, hay là bắt đầu ngay bây giờ?"
"Bây giờ đi." Karen trả lời, "Hoàn thành xong thì tôi sẽ nghỉ ngơi sau."
Giấc ngủ đối với Karen mà nói, luôn luôn đều rất quan trọng, anh càng quen với
việc tinh thần dồi dào sau khi thức giấc để đi đối mặt với một ngày mới.
"Được rồi, thiếu gia, xin ngài chờ tôi một chút mà thôi, tôi sẽ bố trí xong mọi
thứ."
"Ừm."
Alfred đi ra khỏi phòng sách hướng về trong nhà kho.
Karen thì đứng người lên, đi tới phòng ngủ.
Pall đang phủ kín chăn mền, nghiêng người mà nằm gáy o o, có thể thấy được,
cô ta đang ngủ rất ngon.
Alfred nói cô ta hôm nay sau khi phục hồi được một chút năng lực đã vui mừng
đến nỗi dùng năng lực của mình đi nấu một nồi nước, kết quả tiêu hao tinh thần
quá nhiều;
Trong đầu tưởng tượng ra cảnh này, khóe miệng của Karen cũng không kiềm
được mà cười lên.
Chỉ chốc lát, trong phòng sách có tiếng vang truyền đến, Karen đi trở về phòng
sách, trông thấy Alfred đã bố trí xong nghi thức.
Kevin đang ngồi ở vị trí chính giữa, thu lại nụ cười trên miệng, có chút nghiêm
túc, cũng có chút hồi hộp.
Ở trước mặt nó, còn có để một cái ghế đẩu có lưng dựa, đây là Alfred chuẩn bị
chuyên môn cho Karen.
Karen ngồi xuống trên ghế đẩu, Alfred lại chuyển hai cái bàn trà nhỏ qua hai
bên Karen, ở trên cái bàn bên tay trái là cuốn bút ký ban nãy, còn trên cái bàn
bên tay phải là một ly nước đá, một dĩa sô cô la đen cùng một dĩa bánh gatô
nhỏ.
Có lẽ cảm thấy thời gian sẽ rất dài, cho nên Alfred đã chuẩn bị kỹ càng cho
thiếu gia nhà mình.
Karen cầm bản bút ký lên, bắt đầu từ bước thứ hai, dựa theo trình tự mà tiến
hành.
Thời gian dần trôi qua, trận pháp bao quanh Kevin bắt đầu có ánh sáng đang
chuyển động, tay trái Karen tiếp tục cầm bản bút ký, tay phải thì đưa ra phía
trước, hướng về vị trí của Kevin, không ngừng chuyển động ngón tay.
Cái này giống như là giải đề toán, cho dù công thức và trình tự làm bài đã được
cho sẵn, bỏ qua việc thao tác không được lưu loát thì việc tính toán cơ bản vẫn
cần tự mình làm, quá trình này tất nhiên cũng không thể nào nhanh được.
Theo quá trình Karen thực hiện từng bước, trên người Karen cũng xuất hiện
từng vòng sáng mang theo khí tức của Nguyên Lý.
Lúc những vòng sáng này xuất hiện, trong một góc của phòng sách, xuất hiện
bóng dáng của ông lão tàn dư của Ánh Sáng Thần Giáo kia.
Đây là Alfred lần thứ nhất "Trông thấy" ông lão này, nhưng anh ta cũng đã sớm
biết về sự tồn tại của ông ta, lập tức gật nhẽ đầu với ông ta: "Xin chào."
Lão giả cũng gật đầu đáp lại: "Xin chào."
Lập tức, lão giả bước đến gần chỗ nghi thức một chút, yên lặng mà quan sát,
Alfred cũng bước về phía trước vài bước, đứng ở bên người ông lão.
"Ta không có cách nào ảnh hưởng đến các người đâu, xin hãy yên tâm, ta chỉ
tồn tại trong tư tưởng, thứ ta có thể ảnh hưởng cũng chỉ là tư tưởng, anh cảm
thấy tôi có thể ảnh hưởng đến tư tưởng của cậu ta sao?"
Ông lão chỉ chỉ ngồi vào Karen đang ngồi ở đó tập trung vào nghi thức.
"Có thể cùng giao lưu tư tưởng với thiếu gia là phúc lợi của ông."
"Không, đây là ô uế." Ông lão cũng không e ngại mà nói thẳng, "Ta đã nghi
ngờ"
Nghi ngờ về tín ngưỡng của mình.
"Có thể được thiếu gia dạy bảo, trông thấy rõ ràng con đường ở phía trước, đó
là kỳ ngộ của ông."
"Ta chỉ là một cái dấu ấn tư tưởng mà thôi, ta cũng không phải là chính ta, ta
cũng sẽ không ảnh hưởng tới chính mình trong hiện thực."
"Bầu trời và mặt đất đều không lương thiện, xem vạn vật như chó rơm."
Alfred một lần nữa đem lời trích dẫn này nói ra, không phải là anh ta không có
câu khác để nói, mà là bởi vì anh ta cảm thấy câu nói này phù hợp hơn.
Lúc trước là nói với một con chó, lần này là nói với một cái dấu ấn tư tưởng,
cũng không tính là người, còn cái sau thì ngay cả sinh vật cũng không phải.
"Chó rơm, là để chỉ cái gì thế?" Lão giả hỏi.
"Ta hiểu là, là một loại tế phẩm mà người ta sử dụng trong những hoàn cảnh
văn hóa đặc biệt."
"Là tế phẩm sao, vậy còn bầu trời và mặt đất là nói về thần?"
"Đúng vậy, nhưng ta càng cho rằng, đây là một loại xưng hô còn cao cả hơn cả
thần, ít nhất cũng là tập hợp ý chí của chúng thần lại."
"Ta hiểu được, câu nói này, rất có hàm ý, nhưng cũng rất mang tính nổi loạn,
bởi vì trong lời tuyên truyền của mỗi thần giáo, đều khóa chặt quan hệ của chủ
thần mà mình tôn thờ với giáo hội của mình.
Ta nhớ được người của Nguyên Lý thần giáo từng nghiên cứu ra qua một cái lý
luận, xem thần tính như một điểm chấm và một mặt phẳng.
Còn cách lý luận này, so với lý luận của đám người Nguyên Lý thần giáo kia,
càng cao hơn một cấp bậc.
Rất tốt, ta cảm thấy rất dễ chịu, bởi vì ta thế mà cũng có thể cùng với bản thể
của chính mình cảm nhận được ta cũng là một con chó rơm.
Ai, ta đã cảm giác được, tín ngưỡng của ta đang lung lay tan vỡ, còn có một thứ
cùng lung lay, đó là nhận biết và định vị của chính con người ta."
"Là thiếu gia để cho ông sinh ra một con người mới, để ông có được chính
mình."