đều cần phải cố gắng hết sức để tranh giành."
Sau khi Alfred biết tin tức này, sâu trong hai con ngươi thậm chí ánh lên màu đỏ
sậm, đủ để thấy nội tâm của Alfred đang kích động.
Trong kế hoạch ban đầu, là dùng cả hai tay, một tay để cải cách đại khu thành
phố York, một tay nắm giữ Đoàn dân binh; mà lại lợi dụng Đoàn dân binh để
tạo nguồn thu nhập, cung cấp và duy trì tiến trình cải cách.
Cùng với sự biến hóa của thời cuộc, tình huống thay đổi, mặc dù cải cách còn
đang tiến hành theo thứ tự, nhưng Đoàn dân binh lại không ngừng báo tin chiến
thắng về, xem xét tình hình trước mắt, thậm chí vị trí chủ thứ đều đã phát sinh
sự đảo ngược.
Leon có chút lo lắng nói: “Thế nhưng mà một quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật có
quy mô lớn đến như vậy, chức vị Trưởng khu chắc hẳn là chỉ là ngưỡng cửa
thấp nhất để được tuyển chọn thôi nhỉ?"
Lần này, là lần đánh cược được ăn cả ngã về không của cả hệ thống Đòn Roi Kỷ
Luật, có thể nói là từ Người Cầm Roi trở xuống, mỗi một vị nhân vật cấp cao
trong hệ thống đều sẽ ra tay tranh giành.
Trong sự cạnh tranh gay gắt đến vậy, muốn giành được vị trí Quân đoàn trưởng
này, độ khó cũng không cần phải nhắc đến.
Wilker mở miệng nói: "Ta cảm thấy Trưởng khu của chúng ta có cơ hội để tranh
giành vị trí này, nếu không, thư ký trưởng của Người Cầm Roi cũng sẽ không
cố ý gọi điện thoại đến để thông báo cho chúng ta trước."
Leon hỏi ngược lại: "Thế nhưng không phải là không có khả năng do vị thư ký
trưởng này dạo gần đây vì ăn ý với Trưởng khu chúng ta nên theo thói quen mà
làm vậy để lấy lòng sao?"
Wilker giang tay ra, đáp lại nói: "Có thể có cơ hội cắn được mồi câu mới gọi là
lấy lòng, không câu cá, chỉ có thể trở thành kẻ thù, phá hoại quan hệ tốt đẹp mà
hai bên tạo dựng, ta nghĩ, vị thư ký trưởng kia sẽ không đi làm loại chuyện hứa
suông như thế này.
Có lẽ hắn đã nắm thêm nhiều tin tức trên những phương diện khác, để cho hắn
nghĩ rằng, Trưởng khu của chúng ta có tư cách để tranh giành.”
Leon hỏi: "Là bởi vì Trưởng khu đã đề nghị Người Cầm Roi nên ổn định cục
diện hiện tại mà cũng không cần thiết phải thay đổi cấp lãnh đạo của Đoàn dân
binh, mà Người Cầm Roi cũng đã chấp thuận sao?"
"Không, ta không cho rằng chỉ đơn giản là như vậy, mà lại, căn cứ theo lời miêu
tả của Trưởng khu đối với tình huống khi đó, Người Cầm Roi cũng không thật
sự là đã chấp thuận, xem như có chấp thuận đi nữa, cũng không tính, bởi vì lúc
ấy Đoàn dân binh thật ra là có hai đoàn, quy mô nhân số cũng chỉ hai nghìn, so
sánh với sự mở rộng tiếp theo sau, bất kể trên phương diện chất lượng hay là số
lượng, vốn cũng không thể nào so sánh với nhau được."
Karen lắc lắc ly nước đá trong tay, nghe ba vị thư ký của mình thảo luận, không
vội vã nói chuyện xen vào.
Wilker nhìn về phía Karen, nói: "Trưởng khu, mặc kệ như thế nào, Muri cũng
không thể nào ngồi vào vị trí này."
Người được lựa chọn cho vị trí Quân đoàn trưởng, nhất định phải đủ sức để
phục chúng, tất nhiên là Muri không trấn áp được cục diện lớn như vậy.
Leon nói phụ họa: "Đúng vậy, đây chính là nhân lực do chúng ta xây dựng,
cũng không thể cứ giao quyền chỉ huy ra cho người khác như vậy chứ?"
Karen hướng ánh mắt nhìn về phía Leon.
Alfred lập tức nói: "Nếu như phía trên quyết định lựa chọn Quân đoàn trưởng
mới, quyền chỉ huy vẫn phải giao ra, dù sao lúc trước cũng là đang chiến tranh,
Leon, ý thức giác ngộ cơ bản này cậu cũng phải có."
Nhìn như là đang phê bình, thật ra là đang nói giúp Leon.
Bốn người trong căn phòng làm việc lúc này đang thương thảo về việc tranh
quyền đoạt lợi, nhưng đứng trên góc độ đại cục, không thể mắc sai lầm, không
thể nói rằng nếu không lấy được vị trí này thì sẽ xúi giục Đoàn dân binh thành
phố York không nghe chỉ huy cùng chống lại mệnh lệnh, Alfred rõ ràng ranh
giới cuối cùng của thiếu gia nhà mình.
Neo ở trên tiền tuyết cũng hiểu rõ về đạo lý này, cho nên lần trước hắn đi đào
mộ của tiên hiền Sa Mạc là mượn danh nghĩa truy đuổi theo tàn dư của phản
quân mà không phải trực tiếp chuồn đi, trước đó, không có cơ hội và lý do thích
hợp, hắn vẫn rất tuân theo quy tắc mà nghe theo mệnh lệnh từ Kỵ Sĩ Đoàn.
Leon lập tức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, là do ta lỡ lời."
Karen cuối cùng mở miệng, anh nói: "Nếu như cân nhắc trên góc độ lợi ích hiện
tại và sự phát triển trong tương lai, tranh giành vị trí này, là điều tất nhiên,
nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là ta không có lòng tin đối với việc mình có thể
chỉ huy một quân đoàn lớn đến như vậy."
Có nhiều thứ, có thể học tập rất nhanh, thiên phú của Karen trên phương diện
học tập là không thể nghi ngờ, nhưng cũng không phải tất cả kỹ năng đều có thể
nhanh chóng tích luỹ, cũng ví như trận pháp, trận pháp cao siêu cần càng nhiều
thời gian và kinh nghiệm để lắng đọng, chiến trận cũng giống như vậy.
Karen cũng không cho rằng mình đi xem xét toàn bộ ghi chép chiến tranh của
giới giáo hội, rồi đọc thuộc lòng tư liệu của các cuộc chiến trong lịch sử thì có
thể học được cách đánh trận.
Đừng để đến lúc đó sau khi bỏ hết công sức giành được vị trí này, tiếp theo lại
bởi vì mình chỉ huy không thoả đáng, bại trận hoặc chịu tổn thất nghiêm trọng,
đây là mạng của hơn mười nghìn tín đồ.
Wilker liếm môi một cái, cậu ta vô thức muốn cười, mẹ nó, ngài lúc này mà
đang đi lo lắng cho việc này sao?
Nhưng rất nhanh nụ cười này cũng không cười ra, bởi vì ý nghĩ này của Karen,
thật sự để Wilker cảm thấy kính nể.
Trên con đường theo đuổi quyền lực dục vọng, người mà mình theo tuỳ tùng,
vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo.
Leon nói: "Trưởng khu, ngài có rất nhiều sự trợ giúp đắc lực.”
Karen lắc đầu: "Bá tước Recar xuất thân là từ cướp biển, Pall là nhà mạo hiểm
dẫn đội, kinh nghiệm lãnh đạo của họ, sau khi quy mô nhân số tăng lên đến mức
này, thật ra đã không đủ để dùng, kiến thức của Kevin cực kỳ sâu rộng, điều này
cũng không thể nghi ngờ, nhưng năm xưa nó cũng không sáng lập Thần Giáo
của riêng mình, nó cũng không thể thống lĩnh.”