xoay người lại, nhưng trong đầu lúc này đã hiện ra vẻ mặt của phu nhân Filsher.
Có một vài người là sẽ thay đổi, ví như bà, nhiều năm như vậy, bà đã không
ngừng thích ứng với thân phận và cuộc sống của mình, dung nhập vào và hưởng
thụ nó.
Có một số ít người, là sẽ không thay đổi, ví như phu nhân Filsher.
Không phải bà ta không muốn thay đổi, mà là bà ta không có điều kiện để thay
đổi.
Bà ta tựa như đang nằm trên một tấm vải đầy gai nhọn trải trên sàn nhà, miệng
vết thương đã sớm bắt đầu sưng mủ, tỏa ra mùi hôi thối, sự đau đớn và dày vò
làm bạn bên cạnh bà ta mỗi ngày.
Nhưng bà ta đã quen.
Nếu để bà ấy ngồi dậy hoặc là xoay người rời khỏi sàn nhà, cơ thể tất nhiên sẽ
bị đâm những chỗ khác, bà ta sợ sẽ đau.
"Chuyện quá khứ..."
Phu nhân Filsher nghe vậy, hỏi: "Ngươi muốn khuyên ta buông bỏ sao?"
Phu nhân Đường Lệ lắc đầu, nói: "Chuyện quá khứ, không có gì liên quan đến
bọn nhỏ."
"Bọn nhỏ?" phu nhân Filsher khẽ nhíu mày.
Phu nhân Đường Lệ vẻ mặt không chút biến sắc nói: "Con của ta bởi vì kế thừa
huyết mạch của ta, dẫn đến nó vẫn luôn chịu sự nguyền rủa và tra tấn đến tận
bây giờ, nếu có thể được chọn, ta hi vọng nó sẽ không phải chịu bất cứ sự đau
khổ nào như vậy. Khi ta nhìn thấy cháu gái của ngươi, trông thấy bộ dáng mê
man giống như là đang ngủ gà ngủ gật của nó, ta đã biết, ngươi chắc chắn để
cho tuổi thơ của nó trôi qua trong sự u ám cùng cực."
"Thân là hậu nhân của gia tộc Filsher, nó có sứ mệnh phỉa báo thù."
"Cái sứ mệnh gì?"
"Báo thù!"
"Ngươi để nó, đi báo thù Dis à? Ngươi cảm thấy, có thể sao?"
Phu nhân Filsher bỗng nhiên cười nói: "Nhưng Dis, cũng có hậu nhân."
"Ha ha."
Phu nhân Đường Lệ cười, bà dùng tiếng cười, che giấu sát ý nổi lên trong lòng
sau khi nghe thấy câu này.
Phu nhân Filsher cầm lấy một quả dâu tây từ cái mâm ở trên bàn, cắn một ngụm
nhỏ, còn lại thì nhét xuống dưới chân, con của bà ta lập tức thò đầu ra, ăn hết
quả dâu, còn cố ý liếm sạch sẽ sàn nhà.
"Ngươi có thể tới gặp ta, ta cũng rất vui, thật đấy, làm ta nghĩ đến thời gian
trước đây, ha ha." Phu nhân Filsher lại nở nụ cười, "Ta khi đó thật không nghĩ
tới ngươi sẽ tiến tới cùng với thằng ngốc Deron kia, trong mắt của ta, ngoại trừ
hắn ta là huyết mạch của nhà Guman có chút thú vị ra, trên những phương diện
khác, đều không có gì đặc biệt, ai, hoàn toàn không thể so sánh với Dis."
Chồng của mình, mình có thể mắng, mình có thể trào phúng, nhưng nếu người
ngoài nói, bản thân mình tất nhiên sẽ không vui.
Phu nhân Đường Lệ xoay người, nhìn về phía phu nhân Filsher, nghiêng người
về phía trước, nói:
"Deron đương nhiên không so được với Dis."
"Có đúng hay không thì ta nghĩ trong lòng của người cũng rõ ràng..."
"Nhưng ta vẫn luôn biết rõ một điều, đó chính là ta vốn cũng không xứng với
Dis."
Khuôn mặt của phu nhân Filsher cứng ngắc lại, bởi vì bà ta rõ ràng, câu nói này,
là đang ám chỉ chính bà ta!
Phu nhân Đường Lệ đứng thẳng người lên lần nữa, nói: "Tại sao vẫn cứ muốn
sống trong giấc mộng của mình vậy."
"Ngươi không hiểu!" âm thanh của phu nhân Filsher bỗng nhiên trở nên bén
nhọn, "Ngươi vốn dị cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, huyết mạch Alte của
gia tộc các ngươi chính là một loại huyết mạch ký sinh trùng!"
"Vậy ngươi có hiểu không?"
"Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu!"
"Ngươi hiểu tình yêu, vậy lúc trước vì cái gì bản thân mình rõ ràng đã kết hôn
rồi, còn muốn đi tỏ tình với Dis?"
"Hôn nhân cũng không phải tình yêu, dùng hôn nhân để trói buộc tình yêu, là
một sự nhục mạ đối với tình yêu!"
"Biết vì sao từ sau khi chuyện kia xảy ra, đã trải qua nhiều năm như vậy, ta vẫn
không có tới tìm ngươi sao? Cho dù tình cảm năm xưa của chúng ta tốt vô cùng.
Bởi vì ta phát hiện, ta và ngươi không phải là cùng một loại người.
Ngươi xem hiện thực như một giấc mộng, ở trong giấc mộng của ngươi, ngươi
chỉ để ý đến mình, chỉ cân nhắc đến cảm nhận và hỉ nộ ái ố của bản thân, ngươi
quá ích kỷ.
Làm bạn với ngươi, cảm giác rất không an toàn."
Phu nhân Filsher lơ đễnh, nói: "Ta chỉ muốn sự chân thực hơn so với ngươi và
tất cả những người khác, ta không giống như các ngươi, mỗi người đều dối trá."
"Vậy ngươi đoán xem, Dis có biết sự thật của việc năm đó không?"
Phu nhân Filsher ngây ngẩn cả người.
Phu nhân Đường Lệ tiếp tục nói: "Xem ra trong lòng ngươi vẫn luôn có sẵn đáp
án."
"Dis biết thì như thế nào, hắn vẫn không nhẫn tâm ra tay giết ta, trong lòng của
hắn, là có ta."
Phu nhân Đường Lệ cầm lấy một quả dâu còn nguyên ở trên bàn, xoay người,
đưa xuống cho người đàn ông đang nằm ở dưới gầm bàn, người đàn ông há
mồm, đón lấy rồi bắt đầu nhai nuốt, sau khi nuốt xong, còn lè đầu lưỡi ra, biểu
hiện sự thân mật.
"Những năm gần đây, cuộc sống của ngươi có hạnh phúc sao?"
"Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
"Ý của ta rất đơn giản, hắn không có giết ngươi, là bởi vì hắn cảm thấy giết
ngươi là một sự nhân từ, không bằng để ngươi còn sống, tiếp tục bị tra tấn bởi
cuộc sống."
"Ngươi! Đang! Nói! Linh tinh"
"Được rồi, ta đi đây, chúc ngươi sống vui vẻ."
Phu nhân Đường Lệ đẩy cửa ra, đi ra ngoài, lúc bà bước khỏi vườn hoa và hàng
rào nhỏ, ngôi biệt thự sau lưng kia, trực tiếp bị khói đen nuốt mất, gần như biến
mất không thấy gì nữa.
"Ài."
Phu nhân Đường Lệ thở dài, vốn dĩ bà chỉ là phá hủy con quạ đen mà con mình
gửi cho Karen;
Trong lòng có chút tò mò, con và cháu ngoại của mình rốt cuộc đang làm việc
gì, cho nên đến xem một chút, kết quả, lại bị mình phát hiện việc này có liên
quan đến người này.
Dis,
Lúc trước ông đến Wien, vì cái gì không thuận tay mà giết luôn bà ta cho rồi?