thím và cô đều cực kỳ chiếu cố cháu, mọi người chung sống rất hòa hợp và
cũng cực kỳ ấm áp."
Deron vui mừng gật gật đầu, lập tức hỏi: "Vậy ông ta đâu, ta hỏi là ông nội
cháu."
Karen trầm mặc một chút.
Deron có chút ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện này, không tiện trả lời sao?"
"Ông nội của cháu, là người tốt nhất với cháu trên đời này."
Mặc dù tán thưởng ông nội trước mặt ông ngoại mình như vậy thì có chút
không phù hợp, không để ý tới cảm nhận của ông ngoại, nhưng trong chuyện
ông nội đối xử với mình như thế nào, Karen có thể bỏ qua hết sự đúng mực;
Dis, là người tốt nhất đối với mình trên đời này.
Deron không có chút biểu cảm nào là không vui, ngược lại ông ấy cười: "Thật
không nghĩ tới, ông ta cũng có thể làm một người ông nội hiền hòa, ha ha."
Còn tưởng rằng, ông ta sẽ vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo cho đến cùng đấy.
Deron đưa tay vỗ vỗ trán của mình, tự giễu nói: Rốt cuộc ta đang suy nghĩ gì
đây, ông ta cũng là người mà, khi có người nhà cần mình bảo vệ, chắc chắn sẽ
trở nên hiền hòa.
Sau đó, Deron chợt phát hiện giống như không có gì để hỏi, rõ ràng vừa mới
suy nghĩ rất kỹ càng ở trong đầu từ trước, bây giờ giống như là quên hết sạch.
Ánh chiều xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào, vừa lúc rơi vào trên người cháu
ngoại ngồi đối diện mình, Deron nhìn sang, không tự giác bắt đầu tìm kiếm dấu
vết của con gái trên người cháu ngoại mình.
Hầu như mỗi một người trưởng bối lúc hậu bối vừa ra đời đều từng chơi trò:
"Chỗ này giống cha" và "Chỗ này giống mẹ".
Karen cũng không có cưỡng ép tìm chủ đề để làm ấm bầu không khí, sau khi
trông thấy trong hốc mắt Deron hơi ướt, yên lặng ngồi ở đó, để thời gian chậm
rãi trôi qua.
Sau đó, hai ông cháu cứ ngồi như vậy nửa giờ.
Cuối cùng thì Deron đi ra từ trong mạch cảm xúc, sau khi ho khan một tiếng,
cảm thấy mình vẫn là phải nói thêm hoặc hỏi thêm chút gì đó, gượng ép mở
miệng, thế mà hỏi:
"Karen à, cháu có thiếu phiếu điểm không?"
"À... Không thiếu."
"Ồ..."
Trong giọng của Deron có chút mất mác, ông phát hiện phương pháp mà lúc
trước mình dùng để đối đãi với đứa cháu Richard, có chút không thích hợp với
đứa cháu ngoại trước mặt này.
Vẫn may là lúc này đồng hồ đeo tay của Deron phát ra tiếng vang, có nghĩa có
người tiến vào phạm vi ngôi nhà.
Phía dưới, tiếng la của bà ngoại vang lên:
"Xuống đi, chuẩn bị ăn cơm!"
Karen và Deron đi xuống, ở ngoài cửa trước, thẩm phán quan Duck dẫn theo vợ
và con gái của mình đến, buổi chiều ông ấy cũng trở về sở thẩm phán, nhưng
theo sự hiểu biết của Karen đối với tính chất công việc cửa sở thẩm phán, ông
ấy chắc hẳn là không có việc gì thì cũng không muốn ở lâu trong ngôi nhà này.
Karen xuống dưới chào hỏi bọn họ, dù sao cũng là dì và em họ của mình, chỉ có
điều bà ngoại chỉ chia sẻ niềm vui với Deron là giới hạn, sẽ không thông báo
cho những người khác.
Sau đó, phu nhân Kaixi cũng quay về, là Richard đi đón.
Người cuối cùng trở về là Philomena, cô ta vừa về đến đã đi vào phòng bếp, bắt
đầu báo cáo về “lưu lượng” người của cửa hàng trái cây kia vào xế chiều hôm
nay.
Đợi sau khi cô ta báo cáo xong, phu nhân Đường Lệ chỉ chỉ phía bàn ăn: "Bưng
lên đi, à, còn có mấy đôi đũa này."
Philomena bắt đầu bưng thức ăn lên.
Bữa tối cũng không phải là cực kỳ phong phú, bưng lên phần lớn là món nguội,
sau đó bánh sinh nhật được bày chính giữa bàn ăn.
Về phần món chính... Là mì sợi, mà lại là "Mì Dương Xuân" mà Karen thích.
"Là hầu gái của cháu nói cho ta biết, cháu nói lúc sinh nhật hẳn là ăn mì." Phu
nhân Đường Lệ nói.
Karen suy nghĩ một chút, nhớ lại, đêm đó sau khi mình trở về nấu bữa ăn khuya,
sau khi biết hôm nay là sinh nhật Healy, cũng nấu cho cô ta một bát, nói rằng
sinh nhật ăn món này mang ngụ ý là cầu chúc trường thọ.
Xem ra bà ngoại là biết từ chỗ Healy, không chỉ có riêng là thực đơn, Healy
trong lúc bất giác trở thành gián điệp mà bà ngoại "Xếp vào" bên cạnh mình,
báo cáo hành vi sinh hoạt của cháu ngoại cho mình biết.
Không có khâu đốt nến thổi nến và cầu nguyện, dù gì thì cả gia đình này đều là
thần quan Trật Tự, mà bên trong giáo nghĩa Trật Tự và văn hóa tông giáo, tín đồ
Trật Tự sẽ rất ít cầu nguyện với Trật Tự Chi Thần những thứ như cơ thể khỏe
mạnh, sự nghiệp thuận lợi, gia đình mỹ mãn;
Có lẽ đây là khác biệt lớn nhất giữa Thần Trật Tự Chi và những thần linh khác,
cũng là khác biệt lớn nhất giữa tín đồ Trật Tự và tín đồ những Thần Giáo khác.
Tín đồ của những tông giáo khác lúc cầu nguyện thường thường là: "Thần ơi,
xin ngài nhìn thấy sự thành kính của ta, khẩn cầu ngài ban cho ta..."
Tín đồ Trật Tự thì thường cầu nguyện: "Thần ơi, ngài hãy dõi theo ta, tiếp theo
ta sẽ đi giữ gìn trật tự!"
Dùng cơm, cắt bánh gatô, vui vẻ hòa thuận.
Sau đó mọi người bắt đầu thay phiên chúc Deron sinh nhật vui vẻ, chỉ có
Philomena vẫn cứ ngồi đó mà ăn, mà lại một hơi ăn đến bát mì thứ năm.
Sau khi ăn xong bát mì thứ năm, Richard nhìn về phía cô, Philomena cũng đem
đũa đặt ở bên trên bát, đẩy về phía Richard.
Richard lập tức bưng bát đũa lên đi vào trong phòng bếp lấy mì.
Phu nhân Kaixi nhìn thấy cảnh này thì trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, phu nhân
Đường Lệ thì nhíu lông mày lại, chỉ có Deron, nở nụ cười.
Chủ yếu vẫn là lúc ở trong bộ môn, Richard quen giúp Philomena làm chân
chạy đi mua cơm, xem như sau khi làm tới chủ nhiệm phòng làm việc, đến bữa
Richard cũng đều sẽ cố ý ra văn phòng gọi Philomena cùng đi ăn.
Về phần bản thân Philomena... Cô cũng thật sự không hiểu phải khách sáo, ngỡ
như bất cứ chuyện gì sắp xảy ra, chỉ cần mình quen thuộc, thì là chuyện đương
nhiên, trong đầu cô là thiếu mất một sợi dây kia.
Nhưng rất nhanh, cô đã nhận ra ánh mắt Karen nhìn vào trên người mình, cô
ngẩng đầu, trông thấy Karen vừa nhìn về phía Deron.
Trong lúc đối mặt Karen, một sợi dây kia của cô thường có thể được nối liền lại.
Philomena đứng người lên, nhìn về phía Deron, mở miệng nói: "Sinh nhật vui
vẻ."
Lời chúc mừng rất nhạt nhẽo, nhưng cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ,
Karen thật đúng là lo lắng nếu để Philomena tự do phát huy, sẽ chúc một câu:
Chúc ông chết muộn một chút.