một bước chân đặt xuống đều tạo ra một vùng lĩnh vực sấm sét.
Dưới áp lực của Thần Lôi Đình, quân đoàn Hắc Nham không thể không liên tục
dựng những vách đá lên để phòng ngự, thế nhưng cái tường thành cao ngất như
che trời kia vốn không thể ngăn cản những tia sét diệt thế gào thét kia, tường
chắn dần dần bị xuyên thủng.
Nhưng mà trong quá trình Thần Lôi Đình không ngừng tiến sát thì hoàn cảnh
xung quanh Thần đều đang biến đổi, một đài hành hình cổ xưa xuất hiện khiến
cho ngay cả Thần đều cảm nhận được nguy cơ.
Dikno: “Thần Hắc Nham từng có một khoảng thời gian đảm nhiệm nhiệm vụ
Người hành hình khi ở phe Ánh Sáng, phụ trách xử quyết Thần linh của phe đối
đầu, thứ mà chúng ta nhìn thấy trước mắt chính là trận pháp sát Thần do Thần
Hắc Nham tự sáng tạo ra, được quân đoàn hợp lực phục chế lại.”
Gông xiềng giáng xuống đầy trời để cho Thần Lôi Đình phải khom người
xuống, rõ ràng rằng Thần Lôi Đình đang gánh chịu áp lực vô cùng kinh khủng.
Từng bộ từng bộ hình cụ điêu khắc các phù văn đặc thù xuất hiện, phủ lên trên
Thần thể và hạn chế Thần Lôi Đình.
Vô số lớp ngăn cách phong tỏa ngăn cản tất cả phương hướng, Thần Lôi Đình
bắt đầu dùng lực, nhưng eo vừa thẳng lên một chút lại bị đè cong xuống.
Trên bầu trời, xuất hiện một khe hở khổng lồ, vào lúc này thì vị trí của một thế
giới bắt đầu sai lệch tựa như một lưỡi đao của một cái máy chém rơi xuống cổ
Thần.
“Ầm!”
Ánh sáng chói mắt thoáng hiện lên, vô số dòng sét bay múa.
Alfred: “Hiệu quả rất rõ ràng.”
Dikno: “Không có ý nghĩa, bọn hắn không chuẩn bị hiến tế kịp cho cái máy
chém kia, trận pháp cấp bậc quân đoàn tương tự thì Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn ta cũng
có, lúc này phải có đủ số lượng lính khiên với khí huyết dồi dào chủ động hiến
tế bản thân hoà vào trong nhát chém cuối cùng kia mới có thể phát huy ra sát
thương thật sự.”
Sự trói buộc trong giai đoạn đầu có hiệu quả rất tốt, nhưng đòn tấn công sau
cùng lại chỉ để lại một cái dấu hằn màu trắng trên cổ Thần Lôi Đình, ngay cả da
thịt cũng đều không cắt qua được.
Thần Lôi Đình khi này cũng nổi giận, gông xiềng ràng buộc khi trước cũng dần
bị phá tan, Thần Lôi Đình thoát khỏi khống chế giơ tay phải lên, bên trong lòng
bàn tay ngưng tụ ra một ngọn giáo sét.
Ngọn giáo sét được ném ra xuyên thấu qua vách tường che chắn, đâm vào khu
vực bên trong quân đoàn.
Sấm sét đáng sợ bắt đầu bao phủ sinh linh, hệ thống quân trận của quân đoàn
Hắc Nham bởi vậy mà bắt đầu tan rã, Thần Lôi Đình giơ hai tay lên ngửa đầu
gào thét, vô số huyễn ảnh của những yêu thú tràn ra từ trong cơ thể, nhanh
chóng càn quét toàn bộ chiến trường, bắt đầu tiến hành quá trình nuốt chửng.
Trong quá trình không ngừng nuốt chửng sinh linh thì những huyễn ảnh kia trở
nên càng chân thật, sau đó, khi bọn chúng đã ăn chán chê thì lại quay trở về bổ
sung xương cốt và máu thịt cho cơ thể của Thần.
Ở một chỗ khác của chiến trường vào lúc này đang bị gió lốc bao phủ, nhưng
mà bên trong những cơn gió lốc này lại có những đốm lửa nhỏ trải rộng, cả hai
bên rơi vào trạng thái giằng co.
Nội lực của Bạo Phong Thần Giáo mạnh hơn so với hai Thần Giáo còn lại,
Sibyline thân là Thần tử nên có được mảnh vỡ ký ức của Thần trong kỷ nguyên
trước, bởi vậy trên phương diện năng lực chỉ huy cũng càng ưu tú hơn, tố chất
của hắn đến gần tiệm cận quan chỉ huy của Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Thần Minh Hoả cũng đang gầm thét và phẫn nộ, hiển nhiên là lúc hai vị Chủ
Thần khác đã đang thưởng thức bữa tiệc thì nếu hắn chậm trễ sẽ có nguy cơ bị
giành mất đồ ăn. Bởi vậy mà quá trình dung nham và gió lốc dung hợp bắt đầu
tăng tốc, không ngừng có đốm lửa nhỏ xuyên thấu qua những cơn gió lốc để rồi
rơi xuống thiêu cháy cơ thể của tên thần quan nào đó.
Cả một quân đoàn lớn như thế này lại như đang bắt đầu chơi một trò cò quay
Nga*, đè nén không khí ở trên hạ tràn ngập, nhưng trước mắt, còn có thể kiên
trì.
(* Là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một
viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống
(không quay phải ổ có đạn) sẽ là người chiến thắng.)
Rốt cuộc thì lần này Dikno cũng buông lời tán thưởng:
“Quân Đoàn Bạo Phong đánh như vậy khá ổn…”
Thế nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì trên đài chỉ huy của Sibyline xuất hiện
một con yêu thú cỡ nhỏ màu lam, hình dạng rất giống cú mèo.
Khi nó bay lên thì một luồng khí xoáy màu xanh lam xuất hiện.
Sibyline móc từ trong ngực ra một quyển trục màu vàng kim, sau đó cắt vào
lòng bàn tay mình để máu tươi hoàn toàn nhuộm lên quyển trục.
Quyển trục khởi động, luồng khí xoáy phía trên được tiếp dẫn xuống, bao phủ
đài chỉ huy.
Sibyline giang hai tay ra, pháp thân phía sau đứng lên, không phải hình tượng
của bản thân hắn mà là Thần chi nhánh của Bạo Phong - Waff.
Hình chiếu của Waff mở miệng nói: “Thần Minh Hoả vĩ đại, ta rất vui mừng vì
sự trở về của ngài, do đó dâng lên tế phẩm, xin ngài nể mặt giao tình lúc trước
với chủ ta mà dẫn độ cho ta.”
Bên trong dòng dung nham vô tận có tiếng nói vang ra:
“Được.”
Một cánh tay dung nham lớn đánh về phía rìa của cao nguyên băng, tạo ra một
vết nứt, mặc dù vết nứt còn đang khôi phục, mặc dù còn lâu mới đủ để Thần
linh đi qua, thậm chí ngay cả một tòa trận pháp dịch chuyển bình thường cũng
không thể kết nối, nhưng Sibyline là một Thần tử có thủ đoạn đặc thù lại nhân
cơ hội này dẫn theo một đám chỉ huy cao cấp bên cạnh mình dùng luồng khí
xoáy kia làm trung gian mà cưỡng ép xuyên qua cái khe nứt nhỏ xíu kia, vượt
qua vô số nguy hiểm để lao ra ngoài.
Mặc dù không biết sống chết ra sao nhưng bọn hắn, rốt cuộc đã rời khỏi cao
nguyên băng.
Mà Quân Đoàn Bạo Phong vốn còn đang chống cự lại Thần uy rất tốt lại dần
dần sụp đổ sau chốc lát.
Trên cơ bản thì cũng không có nhánh quân đội nào có thể giữ lại được ý chí
chiến đấu sau khi trơ mắt nhìn các quan chỉ huy của mình cùng trốn đi tập thể?
Thần Minh Hoả rốt cuộc nhận được đãi ngộ giống hai vị Chủ Thần kia, bắt đầu
dùng dòng dung nham cực nóng hòa tan tất cả thần quan phía dưới.
Ba vị Chủ Thần đều đang ăn uống.
Karen cúi người nói bên tai Đại tế tự: “Vị Thần tử quả thật không cần mặt mũi.”
Đại tế tự lơ đễnh khoát khoát tay: “Không chỉ mỗi Thần tử, Thần linh không để
ý thể diện trong kỷ nguyên trước cũng rất nhiều.”
“Ngài nói như vậy để cho nhận thức của ta đối với Thần có chút tan vỡ.”
“Đứng ở xa thì mới có cảm giác thần bí mông lung, sau khi đứng đối mặt với
nhau thì cũng chỉ như vậy, ngươi nhìn cả ba tên Chủ Thần bây giờ có giống như
ba con chó điên lên vì đói không?”
“Đúng vậy, nhìn bọn hắn cắn xé rất ngon lành.”
“Đây còn là bởi vì bọn hắn bị giam ở chỗ này mà không ra được, vách ngăn của
chủ ta được Milogar khuếch tán đến cả cao nguyên băng, còn không nếu để bọn
hắn thật sự trở về thì chỉ cần một người là đã có thể hấp thu sinh linh của cả một
lục địa.”
“Đại tế tự, ta lo lắng nếu để bọn hắn tiếp tục ăn thì có thể phát sinh tình huống
ngoài ý muốn hay không?”
“Sẽ không, để bọn hắn ăn thêm một hồi, ăn sạch sẽ thì tốt nhất, đồng thời, cũng
để cho bên kia thêm chút thời gian, động tĩnh ở Vườn Sinh Mệnh lần trước đã
để cho một vài tên ẩn nấp rất sâu bắt đầu không kiềm chế được, cần cảnh cáo
một chút.”
“Vì sao trước kia Thần Trật Tự không ngăn cách bọn hắn ở bên ngoài luôn?”
“Có vài kẻ ẩn nấp quá sớm, dự báo trước được sự thay đổi trong kỷ nguyên mà
nấp quá sâu, còn có một số lại dùng thủ đoạn tương đối phong phú, không tiếc
tự hạ Thần cách cũng muốn để bản thể ở lại mà chờ cơ hội.
Trên đời này, lại có bao nhiêu chuyện là thập toàn thập mỹ đây?
Nhưng mà bọn hắn cũng không khuấy lên bọt nước gì được, lúc trước là chuột,
sau một kỷ nguyên cũng không có khả năng biến thành sư tử.
Chúng ta xử lý nhóm Chủ Thần đầu tiên;
Nhóm Thần linh tiếp theo do Thần Giáo xử lý;
Hùng mạnh và khó đối phó nhất là một đám bá chủ của các kỷ nguyên trước trở
về.
Đáng tiếc, khi đó chúng ta đều đã không có ở đây.”
Đại tế tự đưa tay, bắt lấy cổ tay Karen:
“Trách nhiệm của ngươi rất nặng đấy.”