"Nếu ta là ngài..."
"Nếu cậu là ta, sẽ như thế nào?"
"Ta sẽ cố trân trọng mạng sống mà cô ấy ban cho ta, thay thế cô ấy mà sống một
cuộc đời thật tốt."
Neo cười, hô: "Nếu không phải ta biết cậu không phải là một người tình sâu
nghĩa nặng, lời an ủi này có lẽ thật đúng là sẽ rất hữu dụng, nhưng có một việc
cậu nói đúng, cậu biết nguyên nhân ta vẫn luôn không để cho mình tự sát là gì
không?
Cũng là bởi vì cô ấy cho ta huyết thống, ta là sự kéo dài của mạng sống cô ấy,
chỉ cần cô ấy cho là người khác, ta cũng sẽ không đau khổ như vậy!"
Torissa nhíu mày, hắn đã bị loại nhân tố ngoài sân khấu này làm cho có chút
phập phồng không yên, rõ ràng mình chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, hết
lần này tới lần khác đối thủ của mình giống như hoàn toàn không xem mình ra
gì.
Vòng giao chiến tiếp theo bắt đầu, đồng thời khối Rubic Thuật Khóa trong lòng
bàn tay trái của Karen cũng ngừng chuyển động, không phải Karen kêu dừng,
mà là kết quả được tính ra.
Thì ra... Là như thế này.
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Một vòng giao chiến tiếp theo lại kết thúc, mặc dù Neo lại đứng lên, nhưng cả
người lộ ra vẻ rất suy yếu, nếu như không tính đến những sự chuẩn bị khác, Neo
có lẽ cũng không sống nổi qua lần giao chiến tiếp theo.
Lần này Torissa tiếp tục dừng lại quan sát Karen, hắn cũng dự cảm, đã đến thời
điểm mà Karen ra tay rồi.
Hắn vẫn luôn xem Karen là đối thủ thật sự của mình trong cuộc tỷ thí này.
Nhưng Karen vẫn không nhúc nhích.
Torissa quyết định trước tiên giải quyết xong một tên rồi tính tiếp, nhấc kiếm
lên, nhưng trong lúc Torissa chuẩn bị khởi xướng tấn công, Karen hành động,
lao về phía hắn.
Thu kiếm, quay người, tập trung, Torissa tạm dừng thế công, chuyển thành tư
thế sẵn sàng tiếp đón Karen.
Nhưng Karen cũng không lựa chọn phát động tấn công Torissa, mà là sau khi hù
dọa Torissa một chút thì trực tiếp đổi hướng đi đến sau lưng Neo, một tay bắt
lấy cái cổ của Neo, giống như là bắt lấy một con gà con không nghe lời.
Thiên Mị phía sau nhanh chóng vỗ cánh, Karen mang theo Neo nhanh chóng
hướng về phía ngoài đầm cát.
"A, các ngươi chạy không thoát được nơi này đâu."
Torissa thấy thế lập tức cầm kiếm đuổi theo, tốc độ của hắn rất nhanh, Karen
mang theo một người vướng víu rõ ràng không nhanh bằng hắn, nhưng Karen
cũng không chạy quá xa, sau khi ra khỏi khu vực đầm cát, Karen đã ngừng lại,
nhét Neo xuống trên một tảng đá bằng phảng.
Neo nhịn không được mà xoa cổ mình phàn nàn nói: "Cậu kéo ta mạnh thế, trả
thù khi nãy à."
"Ngài muốn tìm kích thích cũng không nên chơi như vậy."
"Bỗng nhiên trong lòng thấy thương cảm chán chường, không có cách nào khác,
dù sao cũng phải tìm cho mình một chút động lực mới để sống tiếp, không có gì
mang lại hiệu quả tốt hơn một trận đấu bị người ta đạp lên người mà đánh.
Thật ra ta vẫn luôn không cảm thấy cậu là một đứa bé chỉ biết dựa vào ông nội
mình, nếu thật sự muốn dựa dẫm mà nói thì bây giờ cậu đã sống thoải mái và an
toàn hơn ta nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà ta vẫn luôn rất thưởng thức cậu.
Khục khục..."
Cuối cùng hai tiếng khục, đang ám chỉ mình đã cho Karen bậc thang để bước
xuống, cậu cũng nên cho ta một cái thang.
"Nhưng ta vẫn cảm thấy, ngài là một tên dựa vào phụ nữ."
"Mẹ nó!"
Lúc này, Torissa đuổi theo, cơ thể của hắn đã thoát khỏi đầm cát, đây là lần thứ
nhất trong suốt ba trăm năm qua.
Hắn chịu đựng nguyền rủa, để hắn không thể rời khỏi khu vực này quá xa, điều
này, hắn đã dùng ý thức của mình kiểm nghiệm rất nhiều lần, khoảng cách xa
nhất mà hắn có thể đi, cũng chỉ là lối ra trước hang động, nhưng đối với cuộc
đấu bây giờ, vẫn rất đầy đủ.
Cho nên lúc trước hắn mới có thể nói hai người Karen và Neo là không trốn
thoát, bởi vì hắn có đầy đủ phạm vi để đuổi theo.
Torissa giơ kiếm lên, chỉ vào Karen, nói:
"Ta muốn đánh một trận với ngươi, bởi vì đến bây giờ ta vẫn còn nghi vấn về
thân phận của ngươi như cũ, mặc dù ta đã biết rõ rằng ngươi đang lừa ta, nhưng
ta muốn một lời giải thích cho một vài điều."
Karen bước về trước một bước, hỏi: "Thế nhưng ngươi có tư cách để muốn một
lời giải thích từ ta?"
"Vừa mới nãy ngươi cũng không thấy rõ ràng sao, vậy thì tốt, ta sẽ để cho
ngươi...... Chuyện gì xảy ra!"
Cơ thể của Torissa bắt đầu bốc lên làn khói mù màu vàng, sức mạnh của hắn
đang nhanh chóng biến mất, hai gốc cây tín ngưỡng sâu trong linh hồn hắn bắt
đầu tan rã, cảnh giới của hắn bắt đầu nhanh chóng trượt xuống...
Hắn phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, kiếm trong tay cũng rơi trên mặt đất, cả
người quỳ mọp xuống.
"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, làm sao có thể, sức mạnh của ta, cảnh giới
của ta, cơ thể của ta..."
Neo cười.
Karen mở miệng nói:
"Để ta tặng cho ngươi một lời giải thích, từ khi ngay từ đầu ngươi nói cho ta về
phương pháp đường tắt của ngươi, ta đã xác định rằng con đường này của ngươi
vốn đã sai lầm, không thể nào thành công.
Cho nên ta vẫn luôn rất tò mò, mặc dù cảnh giới của ngươi đã không còn tăng
lên, nhưng vì cái gì mà cảnh giới và thực lực của ngươi lại được tăng lên nhiều
như vậy.
Cái đầm cát này, thật ra là một vật dẫn huyễn thuật.
Ngươi giết chết Compacini, nhưng ngươi cũng trúng huyễn thuật mà Compacini
dành cho ngươi trước khi chết, hắn tạo ra một giấc mộng đẹp cho ngươi.
Tất cả cảm ngộ và cảnh giới đều nhanh chóng tăng lên, cũng không phải là bởi
vì phương pháp của ngươi đang có hiệu quả, mà là Compacini đang chơi đùa
ngươi bằng huyễn thuật, nó để ngươi nhanh chóng tăng lên, lại để cho ngươi
gián đoạn quá trình đó lại, để ngươi vui mừng để ngươi bi thương để ngươi hậm
hực để ngươi buồn rầu.
Bây giờ, ngươi có thể hồi tưởng lại một chút, vì cái gì sau khi giết chết
Compasini thì ngươi lại đột nhiên nghĩ ra một loại phương pháp để tăng cường
bản thân một cách hoang đường như thế?
Thật sự là do chính ngươi nghĩ ra được sao, hay là ai đó đang ám chỉ ngươi?
Tất cả mọi thứ đều là sự trả thù của nó, đây là sự trả thù của Compasini."
Trong ánh mắt của Torissa tràn ngập sự kinh hãi và tuyệt vọng, thân thể của hắn
đang run rẩy dữ dội.
"Đều là sự trả thù của nó,
Torissa, ngươi giết hại những đội viên tín nhiệm đi theo ngươi và cùng ngươi
đến đây để giết Compasini và thần quan của Hoang Mạc, ngươi tự nhốt bản
thân và tất cả bọn họ ở đây, tiếp nhận ba trăm năm tra tấn và hành hạ.
Chỉ vì, một giấc mộng quá đỗi buồn cười này."