trị liệu cấp thấp lên người bọn họ, sau đó là thêm một lần Thanh Tẩy.
Sau khi vừa làm xong, một đám người mặc thần bào màu đen chạy tới nơi này,
cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, bọn họ chắc hẳn là một đội Đòn Roi
Kỷ Luật đang thi hành nhiệm vụ.
"Cám ơn ngài đã trợ giúp, xin hỏi ngài là?"
"Hai người bọn họ cần đưa đến bệnh viện giáo hội trị liệu." Karen chỉ chỉ vào
hai người thần quan đang bị thương này, nói.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Nữ chết rồi, nam vẫn còn sống."
"Đa tạ ngài, xin hỏi ngài là..."
"Ta còn có việc, đi trước."
Karen ngồi vào trong xe tang, Alfred lập tức ngồi vào xe khởi động máy rồi rơi
đi, những thành viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật kia cũng không ngăn cản.
Xe chạy được một hồi, Karen mở miệng nói: "Alfred, vừa nãy ta đối với bọn họ
có phải có chút hơi lạnh nhạt hay không?"
Nếu như là trước đêm nay, Alfred sẽ trả lời: Không có, thiếu gia ngài đã cứu
được người của bọn họ.
Nhưng đêm nay, Alfred trả lời là: "Đó là bởi vì thiếu gia ngài coi bọn họ là con
vịt nhỏ."
Karen vuốt vuốt trán của mình, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta không coi ai ra gì."
"Thiếu gia, ngài là đang lo lắng về việc này sao?"
"Vừa hoàn thành tuyển chọn, nhìn thấy những người ưu tú trong cùng độ tuổi,
ừm, ta cảm giác mình ưu tú hơn so với bọn họ; lại trải qua buổi tiệc tối chúc
mừng; thật ra cũng không chỉ có như vậy, lúc trước thật ra đã có khuynh hướng
như vậy rồi."
"Thiếu gia ngài là đang đề tỉnh bản thân mình sao?"
"Ừm, ta không nên như thế này. Lúc đối mặt với đồng đội thì ta đã xuất hiện
loại tâm trạng này, vậy còn khi đối mặt với người bình thường thì sao? Alfred,
lần sau nếu như ta còn tỏ ra như vậy, anh nhớ kỹ phải nhắc nhở ta."
"Được rồi, thiếu gia, tôi đã biết, đây là thiếu gia ngài đã theo đuổi được "hơi thở
của mặt đất"."
"Vậy từ giờ trở đi sửa lại đi, bọn họ có tự giới thiệu mình là cái tiểu đội gì sao?"
"Không có, thưa thiếu gia."
"Thời gian địa điểm anh ghi chép lại một chút, sau đó giúp ta thông báo cho đội
trưởng, đội trưởng hẳn là có thể điều tra ra là cái tiểu đội nào nhận lấy sự trợ
giúp của ta, để đội trưởng đi đòi họ tiền trà nước đi.
Ừm, nên làm như vậy, gần với mặt đất (*)."
(*)Dùng để hình dung một người bình dị, gần gũi, không có vẻ cao ngạo.
"Thiếu gia ngài anh minh."
...
Xe tang lái vào bãi đỗ xe trước cửa Nhà Tang Lễ, Alfred xuống xe trước lấy đồ
ăn để trên xe khi nãy đưa cho thiếu gia, để thiếu gia cầm chúng vào nhà.
Đi vào nhà sau, Karen nhìn thấy Healy.
"Thiếu gia, ngài trở về rồi, để tôi chuẩn bị bữa khuya cho ngài."
"Không cần, cô cầm lấy mấy món ăn này, nhìn xem món nào cần ăn nóng thì
hâm nóng lại, sau đó chia ra một phần bưng vào trong phòng ngủ của ta, còn lại
thì cứ chia cho mọi người nếm thử.
Nhớ kỹ phải bảo bọn họ thưởng thức, những nguyên liệu nấu ăn này cực kỳ trân
quý."
Đồ ăn quý giá không nhất định ăn ngon, nhưng lúc người ta thưởng thức đồ ăn
quý giá, có thể sinh ra rất nhiều cảm giác vui vẻ cùng thỏa mãn.
"Tôi đã hiểu, thưa thiếu gia."
Karen đang chuẩn bị trở về phòng ngủ chính thừa dịp này để kể cho Pall, Kevin
và Alfred nghe những chuyện đã trải qua trong cuộc tuyển chọn lần này, nhưng
khi đi đến trước cửa phòng của phu nhân Lake, lại nghe được tiếng khóc nức nở
truyền ra từ phía trong phòng.
Vốn dĩ thì Karen cũng sẽ không để ý tới việc này, mỗi một người đều có không
gian riêng tư của mình, không phải mỗi khi khóc thút thít đều phải cần người an
ủi.
Nhưng sau khi tự xem xét lại bản thân mình, Karen cũng ý thức được, trong
khoảng thời gian này mình vì giảm bớt công việc, "Pavaro" đã thật lâu cũng
không có "Về nhà" thăm một chút.
Chiếc nhẫn lóe lên, Karen biến thành bộ dạng của Pavaro.
Đã rất lâu không dùng đến tấm mặt nạ này, bởi vì thân phận của Pavaro đối với
mình bây giờ mà nói, tác dụng đã rất có hạn, nhưng vị trí của Pavaro trong lòng
của Karen, có ý nghĩa không giống nhau.
Trước lúc tiếp xúc với Pavaro, Karen cảm thấy Trật Tự Thần Giáo, đơn giản là
khác nhau về mặt tính ngưỡng với các Thần Giáo khác nhưng trên bản chất, đều
là cùng một loại.
Là nhờ có Pavaro, để anh thấy được Trật Tự chân chính, thấy được Trật Tự
Thần Giáo chân chính.
"Thiếu gia, những thức ăn này có rất nhiều món tôi cũng không biết là món gì,
tôi cũng không biết món nào cần làm nóng món nào không cần."
"Đến hỏi Alfred... Không, đến hỏi Pall đi, nó sẽ biết."
"Được rồi, thưa ngài Pavaro."
Healy xoay người, sau đó ngây ngẩn cả người, cô quay đầu lại theo bản năng để
xác định mình không có bị hoa mắt, nhưng tiền lương để cho cô tiếp tục bước
đi.
Karen gõ cửa một cái, tiếng khóc nức nở trong gian phòng dừng lại, rất nhanh,
cửa bị mở ra, phu nhân Lake đứng ở trước cổng, sau khi trông thấy "Chồng
mình" đứng ở trước cửa, phu nhân Lake "Phụt" cười một tiếng.
"Mời ngài vào."
Phu nhân Lake lấy cho Karen một cái ghế, ra hiệu Karen ngồi xuống, còn mình
thì ngồi lên trên giường, tiếp tục cười nói:
"Ngài không cần phải làm như thế này."
"Ha ha." Karen cũng chỉ là cười cười cho qua.
Anh ý thức được, mình là hiểu nhầm rồi, phu nhân Lake không phải vì nhớ ngài
Pavaro mà thút thít, chắc hẳn là bởi vì những chuyện khác.
Phu nhân Lake mặc váy ngủ màu bạc ngồi ở bên giường, phần cổ và trước ngực
đều lộ một phần lớn ra bên ngoài, thật ra, bắt mắt nhất vẫn là bờ mông khi ngồi
ở trên giường, váy ngủ rộng rãi để cho phu nhân Lake ngồi xuống, bờ mông có
thể bày ra thỏa thích.
Nhớ lần trước lúc mình vào nhầm trong phòng của Dora Doreen, bởi vì Healy
và phu nhân Lake đang giúp cho hai chị em Dora tắm rửa, cho nên phát hiện bờ
mông của phu nhân Lake cũng không thua kém Healy, mà lại bởi vì tuổi tác, sẽ
càng đầy đặn.
"Bọn họ chọc cô tức giận?" Karen hỏi