Sau khi Richard xuống xe vẫn không quên ghé vào bên cạnh cửa sổ xe Karen
nói: "Vào nhà ngồi chơi, bà nội tôi rất thích anh đấy."
"Tôi biết, nhưng mà về cha của cậu..."
"Ông ấy à, ông ấy hết thuốc cứu rồi, anh cũng đừng lãng phí sức lực."
"Được rồi."
Richard làm ra một động tác tay lố lăng, lại xoay người thêm một cái, nghiêng
về phía trước, nói:
"Thành viên trung thành của Đòn Roi Kỷ Luật sắp trở về với gia đình ấm áp của
anh ta!"
Karen nói phụ họa thêm một câu: "Roi da cũng sắp về đến nhà rồi."
"Gặp lại."
"Gặp lại sau."
Karen khởi động xe, sau khi lái ra khỏi khu phố này thì dừng xe lại, không thể
chạy quá xa, Memphis... Không, cậu Eisen còn phải về nhà.
"Ta muốn hỏi một việc, có thể sao?"
Karen nhẹ gật đầu, thầm nghĩ việc nên đến ắt phải đến.
"Ngài cứ hỏi đi."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Cực kỳ lời ít mà ý nhiều vấn đề.
Karen duỗi lưng một cái, trong đầu đang nhanh chóng mà tìm kiếm lý do, lý do
này có chút khó, Karen chỉ có thể vừa suy nghĩ vừa nói:
"Ngài thử đoán xem?"
"Tôi cũng không dám đoán."
Karen mím môi, ngẩng đầu, nhìn vào cậu Eisen ngồi hàng ghế sau thông qua
kính chiếu hậu trong xe.
Cậu Eisen cũng nhìn Karen thông qua kính chiếu hậu;
Nhưng Karen phát hiện, ánh mắt của cậu Eisen, có chút né tránh.
Thật ra thì Karen đã sớm để ý đến, từ sau khi ra khỏi mật phòng bí mật, dù là có
Richard ở giữa nói chêm vào vài câu chọc cười, nhưng cậu Eisen cũng chưa bao
giờ nhìn thẳng vào chính mình.
Có lẽ, lúc trong cái không gian đặc thù kia, chùm sáng khổng lồ lại uy nghiêm
của mình, đã khắc sâu một bóng đen vào trong lòng của ông ấy.
Tốt,
Ông đang sợ,
Nếu ông đang sợ, vậy thì tôi không sợ.
Nụ cười trên mặt Karen dần dần thu lại, ánh mắt cũng trở nên càng lúc càng
nghiêm túc.
Từ trong kính chiếu hậu, cậu Eisen vô ý thức mà rụt rụt cổ xuống, ánh mắt bắt
đầu không ngừng mà nhìn xung quanh, không dám tiếp xúc cùng với Karen.
Là một người xuất thân trong gia đình thuộc giáo hội, Trưởng Lão Thần Điện
đối với ông ấy mà nói, mang ý nghĩa trang nghiêm, nghiêm túc và vĩ đại.
Trên thực tế, ngoại trừ gia đình đặc biệt của Karen, tất cả mọi người luẩn quẩn
trong cái thế giới giáo hội này cũng rất kính sợ những vị trên cấp độ kia.
Sự yên lặng, kéo dài khoảng chừng một phút đồng hồ.
Vẻ mặt của Karen từ từ càng trở nên nghiêm túc, mà cậu Eisen, thì bắt đầu càng
lúc càng giống một con chuột bị hoảng sợ.
Có lẽ lúc trước khi mở miệng hỏi Karen vấn đề này, ông ấy đã dùng hết lòng
dũng cảm của mình, bởi vì trong lòng của ông ta, thật ra đã sớm có một vài đáp
án, quan trọng nhất chính là, trong tình huống lúc ấy, ông ấy tận mắt nhìn thấy,
không, là mấy trăm con mắt cùng nhau tận mắt thấy, đây tuyệt đối là một
chuyện thật sự đã xảy ra, cũng vô cùng đáng tin, hoàn toàn không tìm thấy điểm
nào để phản bác lại.
"A..."
Karen cười một tiếng.
Eisen hé miệng, giống như là có chút khó thở, hai tay của ông ấy vô thức mà
nắm vào ống quần của mình.
Nhìn cậu mình như vậy, trong lòng Karen có chút không nỡ, anh cũng không
muốn giả bộ xong trước mặt người ngoài lại còn phải giả bộ với người thân của
mình, việc này cũng không làm anh cảm thấy vui vẻ gì.
Nhưng anh cần vì chính mình, vì Dis, cũng vì nhà Guman mà chịu trách nhiệm.
Nhìn biểu hiện bây giờ của cậu Eisen, cũng đủ để nhìn ra Trật Tự Thần Giáo có
địa vị thần thánh đến mức nào trong lòng của người nhà Guman.
Ông ấy cũng không giống với đội trưởng Neo, đội trưởng và mình đều là loại
người “đại nghịch bất đạo”, không, đội trưởng thậm chí đã thật sự “tẩy trắng”
chính mình, là cái loại thật sự trắng kia.
Karen mở miệng nói: "Có một số việc đã phát sinh, vậy nó khẳng định có lý do
của nó, ông cảm thấy thế nào?"
Cậu Eisen lập tức gật đầu, nói: "Ngài nói đúng lắm."
"Nhưng bây giờ, không phải thời điểm mà ông nên biết."
"Vâng, tôi hiểu được."
"Xuống xe đi, xem mọi chuyện vẫn xảy ra như thường, ta không hi vọng thân
phận của mình bị những người khác biết."
"Vâng tôi đã biết."
Karen đặt hai tay trước ngực, nói thành tiếng:
"Ca ngợi trật tự."
Cậu Eisen lập tức làm ra tư thế đồng dạng:
"Ca ngợi trật tự."
Cậu Eisen bước xuống xe.
Karen mở miệng nói: "Này ngài Eisen."
"Ừm?"
"Ông có thể quan tâm con trai của mình nhiều hơn một chút."
"Được rồi, tôi đã biết."
...
"Có mệt hay không, có bị thương không?" Kaixi thấy con trai trở về, lập tức lôi
kéo tay con trai mình ngồi xuống mà cẩn thận kiểm tra.
"Không có việc gì, mẹ, nhiệm vụ lần này rất an toàn, ngay cả một cọng lông
cũng không bị thương."
"Thật sao?"
"Thật, thật, đúng rồi, cha đâu?"
"Cha con đi từ ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa về."
"Chưa trở về? Chắc là ông ấy có việc gì đó."
"Ông ấy đã xin nghỉ, còn có thể có việc gì?"
"Mẹ, cha cũng cần có riêng tư, mỗi một người đều cần sự riêng tư của mình,
giữa hai vợ chồng càng phải như vậy."
"Được rồi, biết con giỏi nói chuyện rồi, để mẹ vào nhà bếp xem thử còn cái gì,
nấu một ít đồ ăn."
"A, trời ạ, nhìn xem người phụ nữ hiền lành xinh đẹp này là ai đây, a, bà ấy là
mẹ của tôi, bà Kaixi xinh đẹp!"
Kaixi lắc đầu cười đi vào phòng bếp, lúc đi vào vẫn không quên nhắc: "Nếu đói
bụng thì cứ ăn mấy miếng điểm tâm để trên bàn trà, mẹ tự làm đấy."
Richard ngồi ở trên ghế sa lon, bưng ly nước uống một hớp, sau đó cầm một
miếng điểm tâm lên bỏ vào miệng.
Lúc này, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Richard.
Richard ngẩng đầu,
Trông thấy cha mình đang đứng trước mặt mình.
"Cha, ngài trở về rồi à."
Ngài Eisen cũng không nói một lời.
Richard trừng mắt nhìn, chỉ chỉ vào điểm tâm mà mẹ mình tự làm ở trên bàn, có
lòng tốt mà hỏi thăm:
"Cha, ăn một miếng điểm tâm không?"
"Bốp!"