không lựa chọn ngồi ở bên giường, mà là nghiêng người về phía trước, ngồi ở
trên sàn nhà, sau lưng thì dựa vào bên cạnh giường.
Alfred xoay người đi rót thêm một ly nước cho thiếu gia, do dự một chút, lần
này không thêm nước đá.
Karen cầm lấy ly nước, ôm nó ở trong tay.
"Thiếu gia?"
Karen lắc đầu.
Alfred lấy gói thuốc và bật lửa từ trong túi ra đặt trước mặt Karen, sau đó ra
khỏi phòng, đóng cửa lại.
Karen cúi đầu xuống, uống một hớp nước, có chút nóng, nhưng mà anh vẫn tiếp
tục cầm ly nước trong tay.
Một lát sau, nước lạnh, lại uống một ngụm, để ly xuống.
Yên lặng cầm lấy gói thuốc lá, rút ra một điếu, dùng bật lửa châm thuốc, hít sâu
một hơi.
"Khục khục..."
Sau đó, bất ngờ bị sặc mà ho khan, trong đầu vậy mà xuất hiện cảm giác chán
thuốc lá.
Cơ thể này của mình vừa mới hấp thu xương cốt của Thần, sức chống cự làm
sao lại lập tức yếu như vậy, Karen yên lặng nắm lại nắm đấm của mình, cảm
giác lực lượng rõ ràng trong cơ thể.
Bóp tắt thuốc lá, Karen dùng tay đỡ trán của mình.
Trong lòng, cảm giác yên tĩnh chán chường và sự phiền muộn táo bạo đang va
chạm vào nhau, có chút hành hạ người ta.
"Ha ha ha..."
Karen phát ra tiếng cười, bởi vì anh nhớ tới lúc trước kia mình hay hỏi người
nhà của bệnh nhân một câu: Nhất định phải dẫn họ đến đây sao?
Có đôi khi, chìm vào bên trong vũng bùn mà không ngừng giãy dụa có lẽ cũng
là một niềm hạnh phúc, bởi vì sau khi ra ngoài, đối mặt nhìn với con đường
không nhìn thấy điểm cuối ở phía trước, rất khó để tìm đến dũng khí cho bản
thân mình.
"Hô......"
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng người lên, đi vào bên trong nhà tắm
trong phòng.
Tắm một cái, lấy thần bào từ trong ba lô ra thay, mở cửa, trông thấy Alfred vẫn
luôn đứng ở ngoài cửa chờ.
Alfred không nghĩ tới thiếu gia nhanh như vậy thì đã ra ngoài.
"Thiếu gia?"
"Ta đói."
"Để tôi mang đồ ăn đến cho thiếu gia ngay."
"Ở nơi này có phòng ăn không?"
"Có, tay nghề của đầu bếp cũng không tệ lắm."
"Vậy thì đến phòng ăn ăn đi."
Bởi vì không phải là giờ ăn, cho nên trong nhà ăn có chút vắng vẻ, nhưng các
đầu bếp vẫn còn ở trong phòng bếp, quy cách chiêu đãi của gia tộc Castle hoàn
toàn không có gì để nói.
Rất nhanh, đồ ăn được đưa lên, một phần bò bít tết, một phần súp khoai tây và
một phần salad.
Cách làm cũng rất tinh tế, hương vị và xúc giác đều không thể chê.
Lúc Karen vào ăn, Reese đi đến, vào lúc hắn bước vào cửa, biểu cảm trên mặt
thư giãn xuống, có chút mỏi mệt cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng sau khi phát
hiện trong nhà ăn có người mặc thần bào màu đen ngồi ăn, trên mặt lập tức lại
hiện lên nụ cười hòa nhã.
"Gia chủ, ngài có cần dùng gì không?" Đầu bếp lập tức đi ra hỏi thăm.
"Rượu đỏ."
"Gia chủ, ngài cần..."
"Gì cũng được, nhanh một chút."
"Vâng, gia chủ."
Reese ngồi xuống ở cái bàn bên cạnh, sau đó rất nhanh đã gục ở chỗ này mà
ngủ thiếp đi.
Chờ đến lúc mang rượu đỏ ra, người phục vụ có chút chần chờ, không biết mình
có nên đánh thức gia chủ hay không.
Karen đã yên lặng ăn xong đồ ăn trước mặt mình, lúc lau miệng hỏi Alfred:
"Bọn Pall đâu rồi?"
Alfred hồi đáp: "Bọn họ đi thăm bạn."
"A, ta đã biết."
Là đến thăm Giragon rồi.
"Nó còn ngoan không?" Karen hỏi.
"Ừm." Alfred nhẹ gật đầu, "Đến bây giờ nó cũng không có hành động gì khác
thường."
Từ phòng ăn trở về phòng, đụng phải Muri ở bệ cửa sổ chỗ cầu thang.
"Đội trưởng, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì, cậu đứng ở đây ngắm phong cảnh à? Tầm mắt ở đây cũng
không được tốt bằng phong cảnh ở ngoài chính diện."
"Ngài có lẽ không để ý, phong cảnh chính diện cũng không tốt lắm đâu."
Alfred bẩm báo nói: "Người của gia tộc Castle đều tự sát ở ngoài đó."
"Là như thế này sao."
Karen nhìn về phía Alfred, hỏi: "Phòng nào là của ngài Tahisen?"
"Căn phòng kia."
Karen đi đến cửa phòng Tahisen, đứng ở trước cửa một hồi.
Đứng ở đó một hồi, Karen vẫn lựa chọn không có gõ cửa.
Lúc này, cửa của căn phòng sát bên được mở ra, Wilker treo trên cổ một cái
khăn mặt, tất nhiên vừa tắm xong, bước ra, trông thấy Karen, cười nói:
"Tìm lão già à? Để ta mở cửa giúp cho."
"Không cần, cảm ơn."
"Ai, khách khí cái gì chứ, ta nói với anh này, mặc dù lão già này mắng anh,
nhưng đừng để trong lòng, ông ấy rất ít mắng chửi người, anh cũng hiểu chứ."
Loại tính cách này của Wilker để Karen không khỏi nghĩ đến Richard.
Nhưng mà tính cách này của Richard chỉ là đối với "Thân nhân", hay là đồng
đội, mà Wilker thì có vẻ như là bất cứ ai.
Wilker gõ cửa, hô: "Thưa ngài, ngài đang nghỉ ngơi sao?"
"Vào đi."
Wilker quay đầu nhìn Karen cười cười, mở cửa phòng ra.
Tahisen đang ngồi ở trên xe lăn, nhìn xem phong cảnh phía ngoài.
"Karen tỉnh rồi, ngày đó không phải ngài nói muốn giáo dục anh ta sao, ta nghĩ
bây giờ anh ta tìm đến ngài chắc là để làm báo cáo tư tưởng đấy."
"Ngài Tahisen..."
"Cút."
Tahisen giơ tay lên, ông ta ngồi ở trên xe lăng, ngay cả đầu cũng không quay.
"Vâng, thưa ngài."
Karen khom người lui lại, thuận tiện đóng chặt cửa phòng.
Wilker vừa cầm khăn mặt tiếp tục lau tóc vừa nói: "Ngài như thế nào thế, người
cũng sắp đi rồi, tính tình trái lại càng nóng nảy, không phải tôi nghe nói là mấy
người không còn thừa bao nhiêu thời gian sẽ cảm thấy không để tâm đến những
chuyện khác, ngược lại sẽ trở nên bình tâm hơn sao?"
Tahisen không để ý Wilker, tiếp tục tự mình ngắm nhìn phong cảnh, hóng gió
của mình.
Wilker kéo một cái ghế đến, ngồi xuống ở bên cạnh xe lăn, bỗng nhiên thấp
giọng, nói một câu:
"Ngài diễn như vậy cũng không giống thật lắm đâu."
Tahisen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Wilker:
"Ồ?"
"Ha ha." Wilker vặn vặn uốn éo cổ của mình, "Tôi là đã nhìn ra rồi nha."
"Nhìn ra cái gì?"
"Nếu không nhìn ra thì ngày đó lúc ngài nói câu thì tôi tiếp một câu, lúc bình
thường ngài có thấy tôi chịu khó đáp lời từng câu một của ngài như thế không?
Cho nên tôi nói này,
Tên Karen này đến cùng là ai vậy, đáng giá để cho ngài coi trọng đến như vậy.
Ta biết quan hệ giữa ngài và ngài Marvalho, nhưng ngài cũng không xem trọng
ngài Marvalho đến thế đâu nhỉ."
"Marvalho không phải con của ta, phải xưng là ngài."
"A, đúng đúng đúng."
Wilker vẩy tóc, tiếp tục nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, tôi cho ngài hai lựa
chọn, hoặc là, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, hoặc là, giúp tôi một con đường,
cũng chỉ cần một câu nói của ngài thôi, không phải sao?"