Lão thuyền trưởng lập tức tự mình cầm lái, quay đầu chiếc thuyền lại để rời xa
phạm vi giao chiến, vì thế mà không tiếc sử dụng cả trận pháp tăng tốc, hiệu
quả tăng tốc rất tốt, chiếc thuyền cướp biển nhỏ này lập tức được tăng tốc độ
lên, nhưng không bao lâu sau thì phía dưới boong tàu đã có âm thanh nổ tung
liên tục truyền đến, trận pháp tăng tốc đã bị hỏng.
Chiếc thuyền cướp biển này, không chỉ nhỏ mà còn tàn.
May mà quy mô hạm đội hai bên cũng không tính là quá lớn. Vốn cũng không
có khả năng để so sánh với cảnh tượng chiến đấu giữa hải quân của hai đại
Thần Giáo mà Karen từng tận mặt nhìn thấy. Bởi vậy chiếc thuyền cướp biển
nhỏ này cũng không bị kéo vào trong.
Nhưng quả thật có lẽ vừa nãy mình đã nói quá sớm rồi.
Không phải nói rằng ở trên Hỏa Đảo rất tôn trọng quy tắc sao, không phải nói
rằng Liên minh cướp biển Roma Fort đã định ra quy tắc cho nơi này sao, không
phải nói rằng trong phạm vi của Hỏa Đảo không cho phép thanh toán sống chết
với nhau sao?
Bây giờ xem ra mọi chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.
Cho nên, hoặc là lão thuyền trưởng lừa mình. Đương nhiên, hắn ta cũng không
có lý do để lừa mình, mình không chỉ cứu được hắn mà còn thể hiện ý định
muốn rời khỏi rất rõ ràng, mình cũng sẽ không cần chiếc thuyền cướp biển này,
đầu óc của hắn ta bị úng nước mới có thể nảy sinh tâm tư khác vào lúc này;
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, ở trên đảo đã xảy ra biến cố rất lớn,
biến cố này đã khiến cho tình hình trên đảo không còn hòa bình.
"Ai." Karen thở dài một hơi.
"Cậu thở dài làm cái gì, meo?"
"Tôi cảm thấy giống như mỗi lúc hai chúng ta đặt chân lên một hòn đảo, thì hòn
đảo đó cũng sẽ không bình yên."
"Chả lẽ cậu muốn lên hòn đảo của mấy bộ lạc thổ dân nguyên thủy hay là đảo
nhỏ làng chài? Đi du lịch ngắm cảnh để cảm thụ vẻ đẹp nơi đó? Nhìn những
nam nữ già trẻ kia mặc váy rơm nhảy múa cho cậu xem? Không phải là biển cả
không bình yên, mà là mục đích của chúng ta vốn là không thể đến những vùng
biển quá bình yên được.
Nhưng mà, thật ra thì ta cũng rất muốn đến hòn đảo mà con chó ngu kia ra đời
để xem một chút."
"Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, hòn đảo kia có lẽ đã sớm không còn tồn
tại."
"Cũng không nhất định như thế, cậu nghĩ xem, đó là một hòn đảo từng sinh ra
hai vị Thần đấy."
"Cũng đúng, nhưng Kevin sẽ nói cho cô biết tọa độ sao?"
"Ta còn chưa kịp đi hỏi nó, về sau nếu có cơ hội thì lại đi thôi, nhưng mà trình
độ chỉ huy của hai hạm đội này thật sự là quá thấp rồi. Thấp đến nỗi làm mất
mặt của cướp biển.
Cậu có trông thấy không, thật ra bọn họ chỉ giống như là hai đám côn đồ chia
thành hai phe mà đánh nhau vậy. Về sau chờ đến khi chúng ta có hạm đội riêng,
ta tin tưởng nhất định Bá tước Recar có thể chỉ huy hạm đội đó rất tốt."
"Đề tài này đi hơi xa rồi đấy, cho dù cô muốn dẫn dắt đề tài, cũng không cần
phải sớm như vậy."
Pall chưa từng sẽ che giấu thái độ thích "Kéo bè kết phái" của mình, ví như lúc
ở trong nhà, cô rõ ràng đã kéo Kevin vào trong trận doanh của mình, phân biệt
rõ ràng với yêu tinh radio ở trong miệng của cô; ở bên ngoài, cô cũng sẽ không
che giấu ý nghĩ muốn giúp đỡ gia tộc của mình.
"Cũng không sớm lắm chứ."
"Cho dù bây giờ tôi có năng lực có thể để cho Bá tước Recar tiếp tục thức tỉnh
lập tức. Vậy thì hạm đội ở đâu ra? Đống khí tài chiến tranh để trang bị cho Pháo
Đài Hắc Ngục đã đủ làm cho tôi thấy đau đầu rồi, tôi thật khó có thể tưởng
tượng ra việc thành lập nên một hạm đội thì phải trả một cái giá lớn đến chừng
nào."
"Cậu quên rồi à, không phải cậu còn có công chúa Ophelia sao, chờ đến sau khi
cậu kết hôn với Eunice rồi sinh mấy đứa bé, cậu hãy thu nhận Ophelia làm tình
nhân đi, như vậy thì chẳng phải hạm đội của Đảo Ám Nguyệt sẽ thuộc về cậu
rồi sao?"
"Cô nghĩ đây là lời mà một vị trưởng bối có thể nói ra được đó à?"
"Ta cảm thấy kết hôn xong rồi có con để thừa kế thì cũng coi như đã xứng đáng
với gia tộc rồi mà?"
"Trật Tự Thần Giáo đã sớm vươn tay vào trong hạm đội của đảo Ám Nguyệt,
mấy năm sau thì hạm đội của đảo Ám Nguyệt chắc cũng chỉ nghe theo sự điều
khiển của Trật Tự Thần Giáo."
"A đáng chết, ta quên mất chi tiết này. Ai. Nhưng mà ta rất mong chờ có thể có
một ngày ra khơi cùng với hạm đội đấy. Nhìn thấy ai không hợp mắt thì có thể
khai hỏa bắn. Cậu có thấy chiến dịch lần trước không, ngay cả Trưởng Lão
Thần Điện cũng không thể chịu được một hạm đội cùng nhau nã pháo."
"Ngoại trừ Thần Giáo chính thống ra thì những giáo hội khác cũng không có hải
quân quy mô lớn như vậy; chưa kể, lúc trước sao cô không thành lập hạm đội
của riêng mình đi? Chả lẽ lúc đó chỉ muốn chơi thôi à?”
"Đúng vậy, chỉ muốn chơi thôi, lúc ấy ta cảm thấy mình tuổi còn trẻ, về sau còn
có rất rất nhiều thời gian có thể tiêu xài, nhưng ta cũng không nghĩ tới...”
Karen sờ lên cái đuôi của Pall, cũng không an ủi cô, bởi vì anh biết trong lòng
con mèo này đang diễn.
Thật lâu sau vẫn chưa thấy lời an ủi xuất hiện, Pall ngẩng đầu nghi ngờ nói ∶
"Không phải cậu nên nói thêm gì nữa sao?"
"Đáng đời cô thôi."
Pall: “…”
"A, Karen, thật đấy, cậu thật sự là quá giống với Dis, cậu có biết không, khi Dis
còn bé, ta thật ra rất thích đi tìm Dis để tán gẫu, nhưng Dis vẫn luôn thích trào
phúng ta!"
"Ta nghĩ, ông nội vẫn luôn xem cô là một người bạn, bắt nạt bạn bè, vốn là loại
cảm giác vui vẻ."
"Hừ hừ."
"Đúng rồi, có chuyện tôi vẫn muốn hỏi cô, lúc ở trong nhà tôi cũng chưa từng
nhìn thấy tấm ảnh chụp nào có liên quan đến bà nội."
"Karen, chuyện liên quan đến bà nội của cậu thì chỉ có thể để Dis tự mình nói
cho cậu biết, ta chỉ có thể nói rằng bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà
ấy thích ôm ta rồi ngồi đan áo len cho đám nhỏ, khi đó ta còn không quá quen
với việc trở thành một con mèo nhà, nhưng ta không ghét việc nằm ở trong
ngực của bà ấy.
Còn lại thì ta cảm thấy ta cũng không cần phải kể gì nhiều, không bao lâu sau
khi bà ấy sinh Winnie ra thì đã mắc bệnh mà qua đời, cha của cậu vốn là anh cả
nhưng ấn tượng đối với mẹ mình cũng không sâu đậm lắm, là Dis nuôi bọn nhỏ
lớn.
Dis sẽ giữ bà ấy lại trong lòng của mình, không muốn mang ra để cùng chia sẻ
với những người khác."
"Được rồi, tôi đã biết."
"Ừm, về sau chờ đến khi Dis tỉnh lại, cậu tự mình đi hỏi đi, nhưng cậu cũng hãy
yên tâm, chuyện về bà nội của cậu, rất ấm áp và cũng rất bình thường, ta cam
đoan với cậu rằng cậu sẽ không giống như lúc ở nhà Guman mà gặp phải người
thân của bên nhà bà nội cậu."
"Cho nên, bà nội là người bình thường?"
Pall khẽ nhíu mày, trả lời: "Người phụ nữ có thể chinh phục được Dis, có được
xem là bình thường không?"
Karen nhẹ gật đầu.