"Là người trong giáo, Vicole."
"Cái thằng nhóc nhà Vicole đấy à?" Leon có chút ngoài ý muốn, trên mặt lập
tức lộ ra nụ cười tò mò, "Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Vậy ta cũng không hỏi nhiều, cậu chờ, để ta đi sắp xếp trước một chút, yên
tâm, lễ tân cũng nhớ rõ bộ dáng của hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn bước vào trong
cao ốc giáo vụ thì điện thoại trong phòng làm việc của ta sẽ vang lên."
"Làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền, không phiền."
Leon vốn định ngoắc tay gọi một nhân viên dưới trướng mình đến để dặn dò, do
dự một chút, vẫn quyết định tự mình đi đến ba cái quầy lễ tân trong sảnh để dặn
dò.
Wilker có chút bận tâm hỏi: "Đội trưởng, ngài cũng không lo lắng sẽ để lộ bí
mật sao?"
Muri trả lời giúp Karen: "Thứ nhất, nhà Naton vốn có danh tiếng rất tệ trong
giới trong giới Chủ giáo của đại khu, tên kia gọi là Leon, là cháu trai của Đại
chủ giáo, không có lý do gì mà cúi đầu để lộ bí mật cho Vicole;
Thứ hai, cho dù có để lộ bí mật thì lại có chuyện gì chứ, đối phương là Phán
quyết quan, gia tộc lại ở trong đại khu này, cũng không có khả năng sau khi
nghe nói có người đang tìm hắn thì từ bỏ tất cả để trốn đi chứ?"
Leon quay trở về: "Đều đã dặn dò xong, mời đi theo ta."
"Được rồi, làm phiền."
"Đừng có khách khí như vậy."
Văn phòng của Leon thì ở lầu một, nhưng mà ở vị trí tương đối sâu, vừa đóng
cửa, toàn bộ âm thanh ồn ào náo động phía ngoài đều bị ngăn cách.
"Mọi người cứ tùy tiện ngồi."
Leon mời mọi người ngồi xuống, bắt đầu tự mình đi pha cà phê.
Văn phòng của vị công tử này được bố trí rất đơn giản, nếu so sánh thì quả
nhiên căn phòng mà Neo trang trí lúc trước không tránh khỏi tâm lý của đám
nhà giàu mới nổi
Nhưng cân nhắc đến việc căn phòng kia của Neo rốt cuộc cũng là để cho mình,
Karen cũng không tiện mà tiếp tục trào phúng chủ nhiệm của mình ở trong lòng.
Nhưng mà, trong phòng làm việc này có rất nhiều đồ tư nhân, có thể thấy được,
Leon là một người sống rất tinh tế.
"Ta nghe nói về câu chuyện hành trình của Đội Quan Sát lần này, thật sự rất đặc
sắc, ai, thật đáng tiếc, ta cũng không được trông thấy những cảnh tượng đó."
"Về sau sẽ có cơ hội." Karen dừng một chút, nói bổ sung, "Lần sau nếu có cơ
hội và điều kiện cũng cho phép mà nói, ta sẽ đến hỏi thăm ngươi có nguyện ý
cùng đi chung không."
"Thật sao?" Leon có chút không dám đưa tin.
"Thật." Karen mỉm cười gật đầu với hắn.
Nói một câu thật lòng, Karen cũng không cảm thấy Leon có gì đáng ghét, đầu
tiên là hắn không bởi vì chuyện xấu giữa mình và Ophelia mà thù hận mình,
cũng không thông qua sức ảnh hưởng của ông nội mà ngáng đường mình, là
một vị công tử đời thứ ba thì như vậy cũng đã là "Nhân từ" rồi;
Còn nữa, lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, đối phương còn chủ động cho
mình đồ ăn, tính cả Laure, ba người còn ở trong phòng chứa đồ cùng ăn mấy
bữa.
Mặc dù sau khi hội nghị kết thúc, đối phương biểu hiện ra một sự thận trọng và
kiêu ngạo thuộc về một vị công tử, nhưng Karen cũng không phải bệnh tâm
thần, đi trên đường thấy ai khinh thường hay cười mình một tiếng thì muốn
xông lên để cùng liều mạng với người ta.
Chỉ có thể nói, hai bên vốn có thời cơ để có thể trở thành bạn bè, nếu như lúc ấy
Leon không có thận trọng như thế, nếu như Karen càng nguyện ý chủ động hơn
một chút, quan hệ bây giờ chắc chắn sẽ khác.
Nhưng bản chất vẫn như Neo từng nói như, đều là mấy tên công tử thôi, ai sẽ
nuông chiều ai đây.
Leon mang cà phê đến, đưa cho Wilker lúc, hắn tò mò hỏi: "Ngươi là?"
"Gọi ta Wilker là được." Wilker đứng người lên, bắt tay Leon.
Karen chủ động giới thiệu nói: "Học trò của Đại tế tự tiền nhiệm."
Nụ cười trên mặt của Leon càng dày đặc hơn, bả vai cũng hơi hạ thấp xuống
một chút.
Nếu như là ông nội Waffron của hắn ở đây mà nói, ông ta có thể phát giác được
hướng gió ở phía trên thì chắc chắn tâm trạng sẽ không có chút biến đổi nào khi
biết được thân phận của Wilker, thậm chí có thể sẽ chủ động biểu hiện ra vẻ xa
lánh, sợ mình cũng bị đánh nhãn mác của Phái Thủ cựu.
Sau đó, mọi người ngồi ở chỗ này bắt đầu trò chuyện.
Muri rất ít nói, cũng lười đi phụ họa qua loa, Leon cũng không nói chuyện với
cậu ta.
Karen bưng ly cà phê ngồi ở kia ngẫu nhiên đáp lại vài câu, anh cũng không
muốn quá lạnh nhạt với Leon.
Vẫn may rằng Wilker là một người rất giỏi trong việc khống chế tiết tấu, trò
chuyện rất là ăn ý với Leon.
Lúc này, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Leon đứng dậy đi bắt máy.
"Vâng, cháu đang ở đây."
"Ở chỗ cháu đang có vài người bạn."
"Là Karen."
Leon làm một động tác tay xin lỗi với Karen, sau đó đưa tay chỉ chỉ trên trời, ra
hiệu là ông nội của hắn đang hỏi, hắn không dám giấu diếm.
Karen mỉm cười gật đầu với Leon tỏ ra là đã hiểu.
"Được rồi, ông nội."
Leon cúp điện thoại, có chút xin lỗi mà nói với Karen: "Karen, ông nội ta muốn
gọi ngươi lên trên để gặp một lần, nếu như ngươi không đồng ý mà nói, cũng
không sao, không, không phải có ý này, là ta sẽ giúp ngươi giải thích, dù sao
ngươi cũng đang có việc."
Việc này khiến Karen cảm thấy có chút khó xử, anh phải đợi Vicole đến trình
diện, nhưng mà Đại chủ giáo muốn gặp mình, mình thật đúng là không tiện để
từ chối.
Đang lúc Karen chuẩn bị để Muri và Wilker lại tiếp tục ở chỗ này chờ Vicole
đến, Leon còn nói thêm: "Chủ giáo Dorfort, cũng là ông nội của Vicole, bây giờ
cũng đang ở trong văn phòng của Đại chủ giáo. Nếu các người đã muốn chờ
Vicole, vậy thì cái tên Vicole kia sau khi vào đây thì chắc chắn sẽ đi gặp ông nội
của hắn, quan hệ của hai ông cháu hắn thật sự rất tốt."
Nghe nói như thế, Karen hơi có chút sửng sốt, lập tức nói: "Được rồi, để ta đi
bái kiến ngài Đại chủ giáo."
Muri đứng dậy hỏi: "Cần tôi và Wilker ở lại nơi này tiếp tục chờ sao, đội
trưởng?"
"Không cần, cùng lên thôi."
Karen không chỉ có tin tưởng phán đoán của Leon, mà thông qua một lần gặp
mặt với Vicole khi ở Nhà Tang Lễ và thêm một lần dùng thân phận của ngài
Pavaro để tham gia hội nghị do Vicole chủ trì xem thì có thể thấy cái tên Vicole
này là một cái "Con cưng" cực kỳ điển hình.
Leon dẫn đường, dẫn ba người Karen đi thang máy lên tới tầng cao nhất, tầng
cao nhất chỉ có văn phòng của Chủ giáo, xem như là khu vực trung tâm quyền
lực tối của của đại khu.
Trước cửa có hộ vệ đang chờ, lúc bọn người Karen đi tới, đối phương mở cửa,
ra hiệu có thể trực tiếp tiến vào.