Pall vẫn luôn ngồi ở trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ quan sát đến tình huống
phía dưới.
Sau khi đoàn người của thân vương Lloque cúng bái xong mộ tổ tiên trong
trang viên Ellen đã chuẩn bị trở về hoàng cung.
Dưới sự nâng đỡ cẩn thận của hai người hầu, thân vương Lloque cao tuổi được
đỡ ngồi vào trong xe.
"Ta cảm thấy lúc trước nữ vương bệ hại luôn cố ý trì hoãn việc thực hiện kế
hoạch kia, cũng có thể vì ý định sống lâu hơn con trai của mình, không để hắn
có cơ hội nốt hạt giống đó."
Không ai phụ họa Pall, Pall tự biên tự diễn, tiếp tục nói:
"Cuộc đua về thời gian giữa hai mẹ con chưa phân thắng bại, nhưng thật sự
đánh bại nữ vương bệ hạ vẫn là thời gian, theo sự tăng lên không ngừng của
tuổi tác, bà ấy đã không có tâm trạng tiếp tục tranh giành như thế.
Bởi vì càng ngày càng đến gần cái chết, để sự sợ hãi đối với cái chết của bà ta
vượt qua nỗi lo khi nuốt viên hạt giống kia.
Mặc dù bây giờ ta vẫn chưa biết hạt giống kia là cái gì, nhưng so sánh một
chút..." Pall dựng cái đuôi lên cắn: "Chắc chắn là thứ rất khủng bố."
Lúc này, Judea cũng chuẩn bị lên xe, cô ta phải ngồi chung một chiếc xe với
ông nội của mình.
Trước khi lên xe, Judea dừng chân, xoay người, nhìn về lầu ba của lâu đài cổ
phía sau lưng, nhìn thấy một con mèo đen ngồi trên bệ cửa sổ.
Một người một mèo, ánh mắt chạm nhau trong tích tắc.
Sau đó, Judea ngồi vào trong xe.
"Ôi, trời ạ, thật sự là đứa cháu bé bỏng của bà cụ tổ."
Trên mặt Pall lộ ra nụ cười của người dì.
Cô thích cô bé dù đang ở doanh trại của địch nhưng lại có lập trường kiên định,
cộng thêm tài năng hơn người, ở một mức độ nhất định, Pall có thể hiểu được
lòng hướng về gia đình của cô bé.
"Sớm muộn sẽ có một ngày, ta đón con ra khỏi nhà Gloria bẩn thỉu, để con trở
về với sự ôm ấp của nhà Ellen ấm áp."
"Gâu!"
Kim Mao đi đến dưới bệ cửa sổ sủa hai tiếng với Pall.
Mãi cho đến đội xe đã rời đi, Pall mới lưu luyến không rời mà nhảy xuống bệ
cửa sổ, nhảy lên chiếc ghế salon thuộc về mình, sau khi nằm bò xuống thì vẻ
mặt thay đổi, tiến vào trạng thái mặt mèo nghi ngờ.
Đối diện Pall còn có một chiếc sofa rời nhỏ, Kim Mao Kevin ngồi ở chỗ đó.
Alfred ngồi ở trên đệm, trước mặt đặt một chiếc bảng đen, một hộp phấn viết
năm màu và và một cái khăn lau bảng.
Ở đối diện Alfred, ngồi trên ghế sa lon dài là Karen.
Trong tay Karen bưng một ly nước đá, lắc qua lại nhẹ nhàng, giống như là cầm
một ly nước sôi, thỉnh thoảng uống một ngụm nho nhỏ.
Ở trước mặt anh, có một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn trà đặt vào một cái ấm nước
và một cốc giữ nhiệt; ngoài ra còn có một cái gạt tàn thuốc với tạo hình rất tinh
xảo và cổ kính, một hộp diêm cùng một bộ bài poker.
Tập tục của người Wien, từ quý tộc cho tới bình dân, trên bàn trà có thể thiếu
gạt tàn thuốc và mâm đựng trái cây, nhưng nhất định phải có một bộ bài poker.
Một mặt là vì hiện giai đoạn này các trò giải trí cũng không phong phú, bài
poker là một trò chơi ở nhà với bạn bè cực kỳ tiện lợi. Một phương diện khác
cũng là ngành nghề cá độ ở Wien rất phát triển, văn hóa cá độ xâm nhập lòng
người.
Ở trình độ nhất định, tình trạng của giai đoạn xã hội đương thời chắc chắn sẽ
ảnh hưởng đến tập tục xã hội ngay lúc đó, hay nói cách khác, tập tục xã hội bây
giờ cơ bản đều được hình thành từ ảnh hưởng của hiện trạng xã hội trong quá
khứ.
"Gâu!"
Kim Mao kêu một tiếng.
Pall mở miệng nói: "Nó nói chuẩn bị xong, ta cũng chuẩn bị xong meo."
Alfred nhẹ gật đầu, nói: "Tôi cũng chuẩn bị xong."
Karen hơi gật đầu, nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Kim Mao bỗng nhiên sủa liên tiếp mấy âm tiếng.
Alfred nhìn về phía Pall, nhắc nhở: "Phiên dịch viên?"
Pall hít vào một hơi, mở miệng nói: "Nó nói, đây là lần đầu tiên chúng ta hội
nghị nghiêm túc như vậy, không thể qua loa bắt đầu như vậy được, thật là không
có một chút cảm giác nghi thức nào.”
Alfred suy nghĩ nói: "Hình như đúng là như vậy."
"Gâu!"
"Nó nói, ít nhất phải đặt một cái tên cho hội nghị lần này, không được rập
khuôn cứng nhắc mà phải sáng tạo, đồng thời phải chú ý hoàn cảnh địa lý và có
ý nghĩa kỷ niệm.
Ví dụ như dùng địa điểm để đặt tên, đề nghị gọi là hội nghị bí mật trang viên
Ellen lần thứ nhất, hoặc là gọi là tọa đàm người ẩn cư Ellen lần thứ nhất.
Thông thường loại hội nghị này không thể có chữ Thần hoặc chữ Ma. Lấy tên
quá to lớn một là cảm thấy tục, hai là dễ dàng phạm vào kỵ húy."
"…" Kim Mao.
Alfred hỏi: "Tại sao lại có cảm giác nó không nói nhiều như cô?"
Pall lắc lắc cái đuôi: "Một phiên dịch viên ưu tú chắc chắc không thể thỏa mãn
với kiểu dịch từng từ, từng chữ mà phải chau chuốt và có năng lực phát huy."
"Cô phát huy đến mức quá bất hợp lý, nhất định phải thêm tên của nhà tài trợ
vào sao?”
"Nơi này có phải là trang viên Ellen không, làm nhà tài trợ hình như là cực kỳ
hợp lý nha." Pall nhắc nhở.
"Nhưng chủ đề của hội nghị của chúng ta hôm nay là làm cách nào để phòng
ngừa trang viên Ellen bị hủy diệt, có nhà tài trợ nào thảm như vậy sao?
Còn nữa, nếu như cuối cùng không thể thành công ngăn cản trang viên Ellen bị
hủy diệt, về sau, lúc chúng ta lại mở hội nghị tiếp theo, trong tên lại thêm hai
chữ Ellen, không phải sẽ có điềm xấu sao?"
"Ta chỉ là đề nghị, đề nghị, đề nghị." Pall nói: "Mặt khác, ta cảm thấy, cậu chắc
hẳn là có biện pháp."
"Ta?" Alfred chỉ chính mình.
"Nếu như không có cách, cậu sẽ không ngồi ở chỗ này tổ chức họp, mà là sẽ
thuyết phục Karen cùng chúng ta chạy trốn khỏi trang viên Ellen sớm một
chút."