cũng phát ra âm thanh cảnh cáo, hiển nhiên nó cảm thấy những lời này của Neo
là một sự xúc phạm, bởi vì người tóc tím tối thường xuyên bị dùng từ ngữ "Heo
chó tóc tím" để sỉ nhục.
Luther mở miệng nói với đứa bé cổ đỏ:
"Khi người khác nguyện ý nói chuyện với ngươi, ngươi hẳn là phải chân thành
cùng hắn nói chuyện, nội tâm của ngươi không thể quá mẫn cảm, cho rằng một
ít từ ngữ trong lời nói của đối phương là đang cố ý sỉ nhục ngươi.
Đương nhiên, có lẽ ngươi có thể lợi dụng lửa giận của mình, làm cho đối
phương tự đưa những từ đó vào cấm kỵ, khiến người khác cố gắng né tránh việc
dùng những từ ngữ này.
Không chỉ có từ ngữ trong lời nói, còn bao gồm một chút những cấm kỵ khác,
ví như thói quen ẩm thực, trang phục…
Ngươi cho rằng ngươi đã bố trí đủ thì ngươi có thể được bảo vệ chặt chẽ rồi
sao?
Ngươi thậm chí sẽ cảm thấy đây là một loại đặc quyền mà mình đạt được,
nhưng trên thực tế, cái này ngược lại là một sự kỳ thị được nâng cao hơn, trong
lúc ngươi đang đắc ý, ngươi sẽ mất đi càng nhiều ở những chỗ ngươi không ngờ
đến."
Đứa bé trai cổ đỏ gầm nhẹ với Luther, hiển nhiên, loại thuyết giáo này, nó vốn
không nghe lọt tai.
Luther nói với Neo: "Rất xin lỗi, ta không cách nào khống chế đứa bé này."
Neo nhún vai: "Không có việc gì, ta có thể nhìn ra, ngài là bị nó lôi kéo."
"Không, không phải như vậy, không phải nó lôi kéo ta, mà là ta nhất định phải
bởi vì nó mới có thể tồn tại, không có nó, sẽ không có ta."
Không có nó, sẽ không có ngươi?
Karen nghiền ngẫm câu nói này ở trong lòng, cho nên, đứa bé trai cổ đỏ này
nhưng thật ra là sự ngưng tụ của cơn phẫn nộ từ người tóc tím?
Trách không được mỗi lần Luther nói chuyện với đứa bé này, đều giống như
đang giảng giải đạo lý cho một đám người, đối tượng mà hắn đối thoại cho tới
bây giờ cũng không phải chỉ là một đứa bé này, mà là người tóc tím ở Wien và
rất nhiều quốc gia xung quanh Wien.
Pall đã từng hỏi qua Kevin vì cái gì lười như thế, lúc trước không sáng tạo một
cái giáo hội nhỏ cho mình, Kevin trả lời: Khi ngươi có giáo hội của mình, ngươi
cũng sẽ mất đi một vài thứ.
Neo tiếp tục hỏi: "Thế nhưng là ngài vẫn không trả lời, ngài rốt cuộc có phải là
Thần hay không?"
Luther đáp lời: "Ta chỉ có thể nói, Thần, đã từng xuất hiện trong khoảnh khắc
ngắn ngủi."
"Đây là ý gì?"
"Ý đó là…"
Bên trong lồng ngực đã chỉ còn lại những mảng thịt nhão của Luther, có một
viên tinh thể từ từ trồi lên, thế mà giống nhau như đúc cùng với viên tinh thể
đeo trên cổ đứa bé trai kia.
"Thần đã từng xuất hiện trong một khoảng khắc ngắn ngủi, ngắn ngủi đến nỗi
gần như không cách nào chạm đến, nhưng Thần tất nhiên đã từng đến, nếu
không, không có khả năng để lại ta và nó, nói theo một phương thức khác, ta và
nó sở dĩ có thể sinh ra, cũng là bởi vì Thần đã từng xuất hiện."
"Cái này…."
Luther thở dài, nói: "Thần của chúng ta, từng sinh ra, lại vẫn lạc."
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Karen và Neo đều chấn động.
Cho nên, thí nghiệm Tạo Thần của Trật Tự và Nguyên Lý đã thành công; nhưng
Thần đã vẫn lạc, cho nên ô nhiễm thần tính bộc phát cũng là thật sự.
Hai vị trước mắt này, mặc kệ là Luther hay là đứa bé trai cổ đỏ kia, bọn hắn đều
không phải Thần, bọn hắn là sản phẩm được diễn hóa ra sau khi Thần vẫn lạc,
thậm chí có thể nói rằng đây là hai nguồn ô nhiễm Thần tính lớn nhất.
"A, đúng rồi, Neo, ngươi vừa mới nói, một con chó?"
"À, đúng vậy, ta chỉ là đang ví von mà thôi."
"Không, đây không phải là ví von." Luther cười, "Trong đầu của ta trước lúc hư
thối, suy nghĩ và ánh mắt của ta, cũng còn có thể có một chút đặc tính đặc biệt."
"Trò chuyện với ngài, thật sự cũng không phải là chuyện gì vui vẻ."
"Đúng vậy, đúng là như vậy, cho nên, ngươi vẫn càng ưa thích nói chuyện với
hai vị kia hơn có phải không? Ý ta nói là, hai vị khác ngoại trừ Philias."
"Bọn họ vậy mà cũng đã từng tán gẫu với ngài?"
"Đúng vậy, đã từng tán gẫu, một vị thổ lộ với ta về sự đau khổ trong suốt
khoảng thời gian bị phong cấm, một vị khác, thì nghĩ truyền giáo cho ta, nói với
ta, chỉ có Ánh Sáng mới có thể tiến hành cứu rỗi tình trạng của ta bây giờ, bởi vì
phía trên Ánh Sáng không có Thần tồn tại, ta chỉ cần quy phục Ánh Sáng thì có
thể rút đi tất cả những ô uế đang từng bước từng bước nuốt chửng ta."
Neo nhếch miệng, cười nói: "Cái này thật đúng là phong cách của bọn hắn."
Ngay sau đó, Neo lại trêu chọc Karen nói: "Hôm nay ta xem như được trải
nghiệm cảm giác xấu hổ khó chịu khi trần truồng chạy trên đường để vô số
người nhìn thấy rồi."
Luther áy náy nói: "Rất xin lỗi, đã làm ngươi bối rối."
"A, không có việc gì, ngài không cần khách sáo như thế, thật." Neo đưa tay chỉ
vào Karen, hỏi, "Ngài không có tâm sự với mấy vị trong người cậu ta à? Ở chỗ
của ta chỉ đủ tay để mở tiệc trà, còn tên này thì đủ để mở tiệc bể bơi mỗi ngày
đấy."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, không phải, ngài hỏi như vậy, là do ngài còn chưa kịp trò chuyện
với những người đó sao?"
"Gió, không luồn vào được."
"Ngài có ý gì, ngài không thấy bên trong cậu ta sao?"
"Đúng vậy, không nhìn thấy, cơ thể của hắn…khỏe mạnh hơn so với ta."
Cơ thể từng được Ranedal cải tạo, dung hợp Xương Cốt Ám Nguyệt, lại thêm
bản thân Karen đặc thù, nếu như Neo xây dựng là một tòa thành không ngăn
được gió luồn vào, như vậy Karen, vốn là đang đứng trong tâm bão.
Neo cảm thấy không cân bằng, buông tay hỏi: "Cái này không công bằng, dựa
vào cái gì chỉ có ta bị rình xem?"
"Bởi vì trong cơ thể của ngươi có một luồng khí tức vô cùng tương tự với ta…
ngươi đã từng, dung hợp một bộ phận của ta, có phải không?"
Nghe được lời giải thích này, con mắt của Neo dần dần trừng lớn, hắn nhớ lại,
mình đã từng đánh lén người của Nguyên Lý Thần Giáo rồi lấy được một cái
bình gốm, sau đó hút vào những thứ ở bên trong, cuối cùng dẫn đến mình nổi
điên còn kích thích thức tỉnh huyết mạch của Giáo Hoàng Điên.
"Cho nên, ý của ngài là, ngài có cửa sau để vào trong cơ thể của ta?"
"Có thể hiểu như vậy, nếu như ta nguyện ý, nếu như ngươi cũng nguyện ý, có
lẽ, ta cũng có thể đi vào bên trong người để uống trà."
"Ta ngược lại cũng cực kỳ chào mừng ngài đến chơi, nhưng nó, có thể không
mang theo nó không?"
"Mang theo hay không, đều như nhau, bởi vì một khi ta gia nhập tiệc trà của
ngươi, ngươi cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, nơi này, chính là nhà
của ngươi là nơi mà cả đời ngươi đều không thể rời khỏi."
"Vậy lần sau chúng ta lại uống trà, ngài cũng biết, mộ của vợ ta còn ở bên
ngoài, nếu như muốn chọn một chỗ để ở lại vĩnh viễn, ta tình nguyện ở trước
mộ của vợ ta, mà không phải ở chỗ này."
"Ta có thể hiểu được."
"Ngài thật khéo hiểu lòng người, nếu như không phải Trật Tự và Ánh Sáng tới
trước, ta nghĩ ta cũng sẽ nguyện đi theo ngài."
"Ha ha, ta nghe thấy được sự thành khẩn."
"Đúng không, lòng thành kính của ta dành cho ngài..."
"Mặc dù cũng không nhiều."
Neo: "À, thôi được rồi."
Luther mở miệng nói: "Tốt, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện một vài chuyện
khác rồi."
Neo cau mày nói: "Ngài quả nhiên còn có đảo ngược."
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng ta muốn nói, hiện thực và trong tưởng
tượng của ngươi, có sự chênh lệch rất lớn. Đầu tiên, phạm vi ta có thể tạm thời
khống chế, thật ra cũng chỉ có một khu vực này, đây là nhờ các ngươi thành
công tổn thương nó, để sức mạnh giữa ta và nó xảy ra mất cân bằng trong
khoảng thời gian ngắn, nếu không giữa ta và nó, đều sẽ lấy nó làm chủ.
Mà thời gian ta có thể khống chế nó sẽ không quá lâu, bởi vì ta đang không
ngừng thối rữa, sau khi ta hoàn toàn thối rữa thì ta chẳng những không cách nào
tiếp tục áp chế nó, ngược lại sẽ bị nó nuốt chửng, trở thành một phần sức mạnh
của nó.
Khi đó, nó sẽ trở nên càng mạnh hơn."
Neo hỏi: "Vậy người của chúng ta thì sao?"