nhưng lòng bàn tay của Alfred vẫn có vết mồ hôi như cũ.
Trong một khoảng thời gian rất dài trước đây, Alfred là một người dẫn chương
trình của đài phát thanh thành phố La Giai, hắn thong dong, hắn ưu nhã, bộ đồ
vét tinh xảo màu đỏ để hắn trở thành một bóng người mờ ảo trên đường phố
trong đêm tối.
Alfred vốn có thể tiếp tục cuộc sống như vậy, giống như một vị quý tộc trong
bóng đêm, cuộc sống xa hoa lãng phí, ngẫu nhiên nổi hứng thì để cho tinh thần
mình uể oải một chút.
Nhưng tất cả những thứ này, đều bị hoàn toàn thay đổi sau khi hắn xác định
được một mục tiêu, đó chính là... Xuất hiện trên tranh vẽ tường!
Vì thế, hắn học tập kỹ thuật hội họa, đồng thời nghiên cứu thưởng thức tranh vẽ
trên tường của các giáo hội để nâng cao năng lực phác họa của mình.
Vào lúc này hắn đang cưỡng ép ức chế sự hưng phấn và cảm động mãnh liệt
bên trong nội tâm của mình đã lên đến tột cùng, ánh mắt vẫn bình tĩnh lại vô
thức đè thấp, để mà ngăn chặn khóe mắt lúc nào cũng có thể chảy ra nước mắt.
Ngày sau, chờ đến lúc mình dùng hình thức tranh tường để thể hiện lại cảnh
tượng ngày hôm nay, nhất định phải ghi thêm một lời giới thiệu như thế này
phía dưới bức tranh tường:
Đây là lần thứ nhất thiếu gia (Đấng vĩ đại) trong trường hợp công khai, sử dụng
phương thức đối kháng trực tiếp để diễn tả sự bất mãn và tức giận của mình, ý
nghĩa của nó không chỉ là một cuộc xung đột giằng co có thể nổ ra bất cứ lúc
nào, mà là thế lực mới thổi lên kèn hiệu xung phong về phía cách cục cũ, mở
màn cho sự thay thế vĩ đại của trật tự mới đối với trật tự cũ!
Đáng tiếc, bên người không có một chiếc đàn dương cầm, nếu như có, Alfred
nhất định sẽ dùng phím đàn để tấu ra bản nhạc phù hợp bối cảnh nhất, dùng âm
vang điệu nhạc phối hợp với lời ngâm tụng “Chủ nhân ta nhân từ”.
Đây là điều tiếc nuối, nhưng cùng lúc cũng là phương hướng cải tiến giai đoạn
tiếp theo, Alfred tin tưởng, sau lần thứ nhất này, sự việc tương tự sau này cũng
sẽ không thiếu.
Chuyện này không khỏi để trong đầu của Alfred hiện ra cái đêm trên phố Mink
ấy, lão gia Dis dẫn theo thiếu gia đi tới cửa hỏi tội, dưới anh đèn đường mờ nhạt
trên phố, trên vai mình vác một cái radio, cùng thiếu gia nhẹ nhàng nhảy múa
theo điệu nhạc.
Thật là hình tượng khiến cho người ta thấy hoài niệm mà.
Đó cũng là "Tranh vẽ tường tột đỉnh" mà trong lòng Alfred nhận định, nó không
thần thánh, cũng không cao quý, lại để lộ ra tin tức quý giá khác: Mối quan hệ
hiền hòa thân thiết giữa mình và thiếu gia.
A, âm nhạc, vẫn là cái âm nhạc đáng chết kia!
Alfred điều chỉnh xong nỗi lòng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước,
về sau lúc giúp thiếu gia tuyển nhận tín đồ, biết chơi nhạc cụ nhất định phải trở
thành một cái phần để thêm điểm.
Không giống với vở kịch phong phú trong nội tâm Alfred, hiện tại trong lòng
Karen vẫn còn xem như bình tĩnh, giống như là một bộ phim đã xem qua, khi
xem lại thì rất khó để hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Mặt khác, còn có một cái nguyên nhân quan trọng không thể nào xem nhẹ, đó
chính là kỵ sĩ trú quân bay trên bầu trời và bày trận trên mặt đất, đều chỉ là do
Chủ giáo Bern cấp cho mình, bọn họ cũng không thuộc về mình.
Mình mở cửa hàng bán tương đóng hộp, người khác có khen rằng tương của
mình ngon, mình cũng rất khó cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Lúc nào, mình có thể có được một đội Kỵ Sĩ, chỉ thuộc về mình.
Nhưng mà Karen rõ ràng, điều này rất khó, nhìn Neo tốn hao tất cả tiền tiết
kiệm, không dễ dàng gì mới làm ra được một chiếc xe limousine, việc phân
phối khí tài chiến tranh của Pháo Đài Hắc Ngục hiện giờ đối với mình còn khó
mà với tới, một cá nhân hoặc là một đoàn thể nhỏ, cho dù có thể tham ô, cũng
rất khó làm ra hành động vĩ đại gì.
Những thứ trên người của Kỵ Sĩ từ áo giáp, linh kiện, trận pháp, các loại vũ khí
rèn đúc, cho đến việc tu hành của bản thân, nuôi dưỡng và thay đổi chiến mã
đang cưỡi, áo giáp của chiến mã, thậm chí là trên mỗi cái móng ngựa sắt, đều
ngưng tụ không biết tinh hoa của bao nhiêu hệ thống.
Địa Huyệt Thần Giáo vì sao lại cam tâm tình nguyện trở thành Thần Giáo phụ
thuộc của Trật Tự Thần Giáo, thật ra cũng đã không có liên quan gì cùng với
tình hữu nghị giữa Thần Trật Tự và bảy vị Thần tùy tùng của Địa Huyệt Thần
Giáo, chỉ đơn giản đó là Địa Huyệt Thần Giáo không tự nuôi nổi bản thân mình.
Khỏi cần phải nói, nếu không phải Auggie dựa lưng vào Người Cầm Roi, không
có tài nguyên từ Trật Tự Thần Giáo để nuôi ăn, cô ta vốn cũng không thể phát
triển nổi, làm sao có thể cao lớn đầy đặn như bây giờ.
Cho nên từ góc độ âm mưu mà nói, lén lút đem tài nguyên của giáo hội tẩy
trắng rồi đút vào trong túi riêng của mình, lắp ráp cái xe hay trang trí văn phòng
gì đó, nhìn thế nào đều lộ ra vẻ thiếu tầm nhìn.
Người thật sự có tầm nhìn hẳn là mưu đồ dùng tài nguyên của giáo hội để mở
rộng thực lực của bản thân mình, trực tiếp giảm bớt đi cái khâu vận chuyển qua
tay mình.
Chủ giáo Bern, bản thân ông ta có tiêu một đồng phiếu điểm nào để nuôi đám kị
sĩ này không, kết quả thì ném cho mình một cái lệnh bài thì đã có thể triệu tập
những kỵ sĩ này đến, dù là xông vào tòa nhà tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật.
Tê...
Karen bỗng nhiên hiểu ra, người ta như vậy mới thật sự là cao cấp.
Trưởng khu gầm một tiếng, kéo lại suy nghĩ của mọi người ở hiện trường trở về
hiện thực
"Đang muốn tạo phản à!"
Karen nhẹ nhàng nghiêng cổ, đối mặt với loại tình huống này, Trưởng khu
Harry trước hết đã chụp sẵn một cái mũ xuống.
Nói như thế nào đây, ngươi có thể bí mật trêu chọc những trò hề của cấp lãnh
đạo, nhưng ngươi không thể thật sự khinh thường trí thông minh của người ta
khi có thể bò lên trên vị trí này.
Dưới hiện trường phức tạp rối loạn và kinh ngạc đang biến hóa, bước đầu tiên
mà Trưởng khu Harry làm đó là nâng cao lá cờ đại nghĩa lên trước, bởi vì ông ta
tin chắc, kỵ sĩ trú quân không dám thật sự phát động tiến công vào Đòn Roi Kỷ
Luật.
Nếu không, vậy sẽ tạo thành trò cười lớn nhất từ trước tới nay của Trật Tự Thần
Giáo, đặt ở trong thế tục, tương đương với việc lục quân của đế quốc Wien tiến
vào viện kiểm sát của chính phủ Wien, tính chất của việc này, cũng không khác
gì nhiều việc trực tiếp bao vây tòa nhà quốc hội.
Mặc dù tối hôm qua Chủ giáo Bern cực kỳ hưng phấn nói: Nếu như trông thấy
Karen thật sự ra lệnh cho trú quân phát động tiến công, ông ta sẽ hưng phấn đến
run rẩy.