khí trầm mặc này, mà là chủ động lướt tới vị trí trung tâm.
Cái chùm sáng màu đen kia của cậu Eisen thì đứng yên tại chỗ, ông ấy cứ đứng
ở đó, hoặc gọi là ngây người ở đó;
Vẫn còn may vì đây là việc mà cậu Eisen làm tốt nhất, phần trình diễn kế tiếp,
Karen bất kể như thế nào cũng không dám để cho cậu Eisen cùng phối hợp với
mình, ông ấy cứ đứng ở chỗ đó, tựa như là một người hầu đi theo phụng dưỡng
cho Trưởng Lão Thần Điện, như vậy thì đã đủ rồi.
Suy cho cùng thì tất cả mọi người chú ý ở đây tới chùm sáng màu đỏ mạ vạng
kia là cùng vào đây với chùm sáng màu đen, dựa theo "Chất lượng" của chùm
sáng màu đen mà xem xét thì trên mặt quy cách đã đủ để đi làm người hầu cho
một vị Trưởng Lão Thần Điện trong giáo, cũng càng có thể làm nổi bật ra sự
chân thực của Trưởng Lão Thần Điện.
Lúc chùm sáng to lớn của Karen tiến về phía trước, tất cả những chùm sáng còn
lại ở bốn phía đều tiếp tục tỏa ra sự kính trọng rồi nhường đường raa.
Vị trí của không gian này có kết cấu như một cái Kim Tự Tháp, vốn dĩ ở trên vị
trí đứng đầu trên cùng kia là mười chùm sáng màu đỏ ban nãy, nhưng bây giờ
lại không phải, sau khi Karen bước tới, cả đám chùm sáng màu đỏ kia lại tránh
ra, xuất hiện thêm một "Ngọn tháp" mới ở trên.
Sau khi tiến vào khu vực này, Karen phát hiện kết cấu bên dưới của Kim Tự
Tháp, từ trên có thể nhìn thấy rõ ràng kết giới bên dưới, mỗi một tầng lại hạn
chế ý thức được truyền đi, tầng tiếp theo không nghe được âm thanh cách một
tầng, trừ phi tầng đó có gắng phát ra âm thanh.
Sau khi đáp xuống "Vị trí" của mình, Karen rốt cục phát ra âm thanh thứ nhất
của mình, rất bình tĩnh, rất ôn hòa, không mang theo cảm xúc, không mang theo
sự bối rối, giống như là mình mới là chủ nhận thật sự của nơi này, mà mấy trăm
chùm sáng vốn đang ở đây lại là khách đến.
"Làm việc đi."
"Vâng."
"Vâng."
Tất cả chùm sáng đều bắt đầu tiếp tục công việc của mình, dù là trong tay tạm
thời không có việc gì làm, cũng phải làm bộ rằng bây giờ mình rất bận rộn.
Chỉ có cái chùm sáng màu đen đại diện cho cậu Eisen kia vẫn đang tiếp tục
ngây người.
Karen mở miệng nói ra câu nói thứ hai, lần này là nói với mười chùm sáng màu
đỏ gần bên:
"Thế nào rồi."
"Bẩm báo trưởng lão, quá trình kiểm tra được tiến hành rất thuận lợi."
"Bẩm báo trưởng lão, tất cả đều dựa theo dự định ban đầu mà tiến triển."
"Ta không muốn nghe những lời khách sáo, ta muốn biết, trong quá trình kiểm
tra có vấn đề gì xuất hiện."
"Bẩm báo trưởng lão, quả thật xuất hiện vài vấn đề, ví như ba tiểu đội Đòn Roi
Kỷ Luật tham gia vào lần kiểm tra này, trong đó hai cái tiểu đội dựa theo
chương trình của chúng ta mà hoàn thành hoàn mỹ, nhưng có một tiểu đội,
trước mắt đã rời khỏi bài kiểm tra, đang đợi đến lần điều chỉnh thời gian tiếp
theo để đưa bọn họ ra khỏi đây, trở về hiện thực."
"A, vì sao vậy?"
"Bẩm báo trưởng lão, là trong lúc tôi chọn đối tượng tham gia vào nhiệm vụ
này, yêu cầu có một tiểu đội để làm vật chuẩn so sánh, cho nên bên kia đã sắp
xếp cho một tiểu đội xuất sắc hơn để tham gia, bọn họ... Thật sự rất xuất sắc.
Chúng ta tiến hành bổ sung rất nhiều biện pháp khác nhau, nhưng tiểu đội này
cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn chìm vào trong trạng thái thời gian đứt gãy.
Xin trưởng lão hay yên tâm, lần sau chúng ta sẽ chú ý, cái tiểu đội này, không,
những tiểu đội giống như vậy sẽ không được tham gia kiểm tra nữa."
"Ngu xuẩn."
Trong chốc lát, tất cả chùm sáng màu đỏ đều trở nên ảm đạm đi khá nhiều. Tất
nhiên rằng sự phê bình trực tiếp đến từ Trưởng Lão Thần Điện đã gây nên áp
lực rất lớn cho bọn họ.
Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân của Dis, Karen vẫn luôn không có nhận biết
quá rõ ràng về khái niệm "Trưởng Lão Thần Điện " này, nói chính xác thì là
không cách nào hình thành nên một sự nhận biết rõ ràng.
Phải biết rằng, Pamirez giáo là một giáo hội tầm trung, trong Không Gian Sứ
Giả của bọn họ cũng chỉ có một vị sánh ngang với Trưởng Lão Thần Điện, dù
ông ta đã bởi vì tín ngưỡng của bản thân trở nên hỗn loạn do đó chọn cách tự
phong ấn bản thân rồi ngủ say.
Khi trên người xuất hiện màu vàng kim, khi trên người đã ngưng tụ ra mảnh vỡ
thần cách, thì tương đương với việc đã bước chân vào một tòa cung điện mà
những kẻ khác dùng cả đời cũng không thể nào dòm ngó được.
Bởi vì sự tồn tại của ngươi, đã sinh ra sự liên kết với chữ “Thần” này.
Karen cũng ý thức được, sự áp lực từ lời nói của mình có chút hơi quá mức, anh
hy vọng mình cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút, để tất cả mọi người cảm thấy
chân thực, đồng thời cũng cảm thấy dễ chịu, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho
sự "Bỗng nhiên xuất hiện" của mình trở nên hợp lý, cho nên, một lần nữa giọng
điệu của Karen chậm lại:
"Số liệu ngay ngắn chỉnh chu trên mặt giấy không có ý nghĩa chút nào đối với
chúng ta, ý nghĩa của việc kiểm tra là để tìm ra vân đề."