giản là quay đầu lại: "Thiếu gia, ngài có muốn dùng trà chiều không?"
"Không cần."
"Vậy còn trái cây thì sao? Thiếu gia, muốn ăn một chút không?"
"Cũng không cần."
Pall mở miệng nói: "Cậu ta muốn gặm quả đào to."
Mặt của Healy ửng hồng, ngẩn người trong chốc lát, tay bưng cà phê cũng bắt
đầu run rẩy.
"Cô là lần đầu tiên nghe thấy ta nói chuyện à, bình thường một chút đi, đừng
làm đổ cà phê, cô có biết cái cà phê này đắt cỡ nào sao, cô có biết Karen nhà
chúng ta kiếm tiền nuôi gia đình khó khăn đến dường nào không!"
"Vâng, vâng, lỗi của tôi, là lỗi của tôi." Healy lập tức nhận lỗi với Pall.
Karen nằm dài trên giường.
Healy ổn định lại tâm trạng, tiếp tục ngồi xổm giúp Pall chuẩn bị bánh ngọt và
mâm đựng trái cây.
Pall nhấp một miếng cà phê, lại ăn một quả nho, sau khi phun hạt ra, nói với
Healy:
"Cậu ta đang nhìn đấy, nâng lên một chút, lại nâng lên cao một chút."
Trong chốc lát Healy muốn đứng cũng không được, không đứng cũng không
được.
Karen cầm tờ « Tuần Báo Trật Tự » được đặt trên đầu giường, vừa xem báo vừa
nói: "Đừng để trong lòng, con mèo này gần đây đang động dục đấy."
"Không có chuyện gì đâu thưa thiếu gia." Healy lập tức mỉm cười đáp lại, chờ
đến sau khi chuẩn bị xong bàn trà chiều, cô ôm khay đứng người lên, mở cửa, đi
ra phòng ngủ, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Karen lật một trang báo ra, nói với Pall: "Đừng cứ luôn khi dễ người ta như
vậy."
"Sao rồi, cậu thấy đau lòng à?"
"Cô ta cũng chỉ là một người bình thường, năng lực chịu đựng của tâm lý có
hạn."
"Vậy cậu cứ tăng tiền lương cho cô ta là được, khả năng chịu đựng về mặt tâm
lý của cô ta liên hệ trực tiếp với tiền lương đấy."
"Vậy thì trích bớt từ tiền đồ ăn của cô nhé."
"A, cậu sẽ không làm như vậy đâu đúng không, một con mèo nhỏ đáng yêu có
thể ăn được bao nhiêu trong một ngày chứ."
"Tiền ăn uống của cô đủ để dùng cho tất cả mọi người còn lại trong nhà đấy, hạt
cà phê mà cô uống là dùng phiếu điểm để mua có đúng không?"
"Ồ... Yêu tinh radio cũng đồng ý mà, thật ra hạt cà phê này cũng không đắt đâu,
lần trước lúc chúng ta thức đêm giúp cậu nghiên cứu cái tủ lạnh cũ kia, yêu tinh
radio đã đặc biệt mua nó để cho tôi và con chó ngu kia nâng cao tinh thần đấy.
Nói cho cùng thì thú cưng trong nhà được ăn ngọn, mới nói rõ người trong nhà
này sống rất tốt, đây là điểm tốt, có đúng không, con chó ngu?"
Kevin đang ăn thịt viên chiên thì ngẩng đầu:
"Gâu!"
Karen tiếp tục xem báo chí, thứ để anh cảm thấy ngoài ý muốn đó là cho đến
bây giờ, trên Tuần Báo Trật Tự vẫn đang có bài báo về hai người bình thường,
một vị là thị trưởng John. Rotini, trong ảnh chụp thì ông ta đang ngồi trong xe
mui trần mà không ngừng phất tay chào những người ủng hộ mình;
Một vị khác thì là ngài Luther, ông ta vẫn đang tiếp tục tổ chức các cuộc vận
động giành quyền lời cho người nhập cư tóc tím, bên trong ảnh chụp thì ông ấy
đang nắm chặt nắm tay, diễn thuyết rất hùng hồn.
Karen nhớ kỹ, từ trước đây rất lâu thì Tuần Báo Trật Tự đã có đưa tin về hai
người bọn họ, trong tờ báo của Thần Giáo, làm sao lại có chỗ cho hai người
bình thường mà còn nhắc đến lâu như vậy, chỉ là nhất thời Karen cũng không
đoán được việc chú ý đến hai người bọn họ là có mục đích gì.
Nếu như chỉ là muốn nâng đỡ một nhân vật mới lên đài hay là muốn phổ biến
một cuộc vận động đòi quyền thì với sức mạnh của Trật Tự Thần Giáo, hoàn
toàn có thể làm được rất nhẹ nhàng, không cần phải lòng vòng như vậy.
Lúc này Pall đã dùng xong trà chiều, nhảy tới trên giường, nói với Karen:
"Karen, nếu như cậu nắm giữ sức mạnh của Thời Gian thì cậu muốn làm gì?"
"Tôi không có việc gì muốn làm."
"Cuộc đời của cậu, không có gì cảm thấy tiếc nuối sao?"
"Không đến mức gọi là tiếc nuối, nhưng Dis chắc là cần."
"Cũng đúng."
"Còn cô thì sao, nếu như cô nắm giữ sức mạnh của Thời Gian thì cô sẽ làm gì?"
"Tôi à, vẫn còn chưa nghĩ ra, mặc dù đã làm mèo lâu như vậy rồi, nhưng suy
nghĩ kỹ lại một chút, thời gian mà tôi sống ở nhà Inmerais, cũng không tính là
tiếc nuối."
Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang:
"Thiếu gia, đội trưởng của ngài gọi điện thoại đến."
Karen nhớ lại, hôm qua đội trưởng có nói nếu như có dịp rảnh rỗi thì sẽ đến tìm
mình, mà sẽ gọi điện để thông báo cho mình trước.
Rời giường, Karen đi đến phòng sách nhận điện thoại.
"Alo, đội trưởng, là tôi đây."
"Ta đã đánh cho tên phó chủ nhiệm kia một trận, mặc dù ta biết hắn ta cũng vô
tội, bởi vì hắn chỉ là phụ trách việc truyền nhiệm vụ lại mà thôi, bản thân hắn ta
cũng không biết nhiệm vụ kia là làm cái gì."
"Đánh cũng tốt, ít ra trong lòng cảm thấy vui vẻ."
"Ừm, cậu nói cũng đúng, đánh hắn xong, trong lòng ta cảm thấy thoải mái hơn.
Có điều, vị Phó chủ nhiệm này lại nói cho ta biết một tin tức tốt, chúng ta lập
tức sẽ có nhiệm vụ mới, với lại nhiệm vụ lần này ban thưởng so với mấy nhiều
vụ trước còn hậu hĩnh hơn nhiều."
"Nhiệm vụ gì?"
"Thần giáo của chúng ta muốn cùng đàm phán việc bồi thường sau chiến tranh
với Luân Hồi Thần Giáo, Đại chủ giáo đại khu thành phố York sẽ là một trong
những đại biểu của Thần Giáo chúng ta đến đảo Ám Nguyệt để tiến hành việc
đàm phán.
Cho nên, toàn bộ đại khu thành phố York sẽ có một danh sách bảo vệ đi cùng,
đây là nhiệm vụ ban thưởng cao thật sự, phần thưởng còn lớn hơn so với hai
nhiệm vụ bảo vệ trước đây rất nhiều, với lại có thể nhìn thấy tầng lãnh đạo thật
sự của Thần Giáo, suy cho cùng thì vị Đại chủ giáo mà chúng ta hộ tống cũng
chỉ được ngồi ở hàng cuối cùng trong danh sách đoàn đại biểu đàm phán kia mà
thôi.
Có điều, lúc đầu thì cái nhiệm vụ tốt như vậy thật ra cũng không tới phiên
chúng ta, cũng không sắp xếp cho chúng ta, nhưng đột nhiên, cái tiểu đội vốn
được sắp xếp nhận nhiệm vụ này bị xóa tên, rồi bỗng nhiên tên của tiểu đội
chúng ta là được ghi vào, trước đó, ta vốn cũng không có hy vọng gì đối với
việc nhận cái nhiệm vụ này, ta cũng không đi tranh giành gì."
"Là do may mắn sao?"
"Không không không, không phải là may mắn, bởi vì ta nghe vị Phó chủ nhiệm
vừa bị ta đánh nói, tình hình mà hắn ta nghe được là:
Phía trên có vị nhân vật lớn đến không tưởng, đặc biệt nhắc đến tiểu đội chúng
ta, còn biểu dương chúng ta nữa."
"..." Karen.