Thật ra, lúc tướng quân Tafman bảo Ophelia tới kéo màn cửa lên, trong lòng
Karen đã suy nghĩ đến mình phải ứng phó với tình huống này như thế nào.
Mặc dù đội trưởng đã từng nói, một khi bị phát hiện, phải tranh thủ thời gian
dùng thuật pháp Ánh Sáng để phá vòng vây.
Karen cũng thật sự chuẩn bị làm như vậy, anh sẽ sử dụng thuật pháp Ánh Sáng
để che đậy tầm mắt của bọn họ, sau đó phá vỡ kính rơi cửa sổ rồi nhảy ra ngoài,
tiếp theo đó là không tiếc mọi giá mà chạy trốn, chạy trốn tới một góc vắng vẻ
rồi thay đổi quần áo trên người thành thần bào của Trật Tự Thần Giáo hoặc là
cứ chạy thẳng về hướng của khách sạn Bernard.
Còn về đội trưởng đang ở trong căn biệt thự sẽ như thế nào, Karen cảm thấy, đội
trưởng chắc hẳn có thể tự mình trốn thoát.
Nhưng vào thời khắc Ophelia kéo màn cửa ra, Karen biết, mình có chạy trốn
cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù có một tấm vải đen che trên mặt mình chỉ để hở ra hai con mặt, nhưng
trong phút chốc Ophelia đã nhận ra được mình.
Không nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô ta đã cho mình đáp án.
Cô ta biết mình là ai, cho dù mình có ngụy trang.
Karen không biết nguyên nhân là cái gì, cũng không muốn suy nghĩ về nguyên
nhân này.
Nhưng bây giờ, việc chạy trốn đã không còn ý nghĩa, sử dụng thuật pháp Ánh
Sáng càng là một việc vô cùng ngu xuẩn, bởi vì là thân phận của anh đã bị lộ ra
ánh sáng.
Một khi để Đảo Ám Nguyệt đảo biết mình còn có thể sử dụng thuật pháp Ánh
Sáng, bọn họ chắc chắn sẽ bởi vì vậy mà nghi ngờ "huyết thống Ám Nguyệt"
của mình.
Ophelia cũng không có thét lên, trên mặt thậm chí không có vẻ gì là kinh hãi,
vào giờ khắc này, cô ta vậy mà đang cười, giống như là đang thưởng thức diễn
viên hài kịch trình diễn tiết mục của mình, sau khi kích thích sự hào hứng của
mình, cuối cùng cũng đã đến hồi kết.
Người lộ ra vẻ bứt rứt, trái lại là Karen.
Ophelia kéo hoàn toàn màn cửa qua, thu lại một điểm ở giữa, Karen lập tức hai
tay chống xuống bệ cửa sổ, nhích cơ thể của mình qua, giấu ở đằng sau màn cửa
một lần nữa.
Sau khi cả người lại được màn cửa che giấu, Karen hé miệng, cố hết khả năng
để điều chỉnh tần suất hơi thở của mình.
Ophelia xoay người, đi về phía giá sách, đón lấy những quyển bút ký và sách từ
trên giá của ngài Tafman.
Tướng quân Tafman cuối cùng cũng lấy ra hết, đem đồ cùng với Ophelia để lên
trên mặt bàn.
"Thật nhiều." Ophelia cảm thán nói.
"Chỉ là một bộ « Kỷ Nguyên Ánh Sáng » xa xưa một chút mà thôi, có điều,
quan trọng nhất chính là hai quyển bút ký này, ghi lại chuyện xảy ra ở Đảo Ám
Nguyệt trong thời kỳ đó.
Bản bút ký này, là do tổ tiên Bernard để lại;
Quyển này, thì là do vị kia để lại;
Điều đáng được ăn mừng chính là, cả hai người bọn họ đều có thói quen viết
bút ký, là hậu nhân, chúng ta thật sự phải biết ơn vì tổ tiên đã có cái thói quen
tốt này, ha ha."
"Thế nhưng mà, thưa chú, nhật ký của tổ tiên Bernard được đặt ở chỗ này thì có
thể hiểu được, nhưng còn nhật ký của vị kia thì..."
"Căn biệt thự này, vốn chính là nhà của vị kia, trước đây không phải cháu đã
từng hỏi vì sao nơi nay lại được trang trí khác biệt như vậy sao, bởi vì vị kia
trong lúc thiết kế và trang trí nơi này, đã lưu giữ lại hình thức của Đảo Ám
Nguyệt, nhưng cũng tăng thêm phong cách của chính mình vào, có thể nói là
thêm phong cách của Ánh Sáng vào."
"Những thứ này, cháu có thể mang đi không?"
"Thật có lỗi, Ophelia, tạm thời còn không được, hai quyển bút ký này chỉ có thể
để lại ở nơi đây, không thể mang ra khỏi khu biệt thự này, chắc cháu cũng hiểu
rõ, tàn dư của Ánh Sáng, vào hôm nay thì có ý nghĩa ra sao.
Nhất là bây giờ cha của cháu thật vất vả tốn công sức để treo lên trên chiếc
thuyền lớn Trật Tự Thần Giáo này, chúng ta cũng không chịu nổi được sự trắc
trở hay sóng gió gì, xem như suy nghĩ cho cha cháu đi."
"Vâng, cháu đã biết, vậy cháu ngồi đọc ở đây sao?"
"Ừm, cháu cứ ở đây mà đọc, bây giờ chú phải vào cung để gặp cha cháu và đám
người trong Hội trưởng lão kia, nếu không đến gặp bọn họ một chút thì chỉ sợ là
bọn họ sẽ cảm thấy lo lắng, lo lắng chú thấy hối hận, muốn lấy lại vị trí tộc
trưởng."
"Làm sao có thể..."
"Không có gì là không thể nào, Ophelia, vào một số thời điểm, sự việc sẽ không
còn do cháu quyết định, bởi vì phía sau cháu còn có một đám người sẽ đẩy cháu
tiến lên.
Nhưng cháu cứ yên tâm, chú sẽ xử lý tốt.
Đêm nay chú sẽ ở trong cung, cháu có thể ở lại nơi này, đội cận vệ của chú sẽ ở
đây để bảo vệ cháu.
Ngày mai gặp, đừng xem quá muộn."
"Vâng, thưa chú."
Tướng quân Tafman đi ra khỏi phòng sách.
Karen vẫn trốn ở đằng sau màn cửa như cũ, cũng không phải là anh đang lo
tướng quân Tafman sẽ bỏ quên thứ gì đó mà quay trở lại, chỉ đơn giản là không
biết làm sao để đối mặt với Ophelia.
Mình, rốt cuộc phải giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này đây?
Rất lâu sau,
Một âm thanh vang lên trong phòng:
"Anh còn muốn nấp ở chỗ đó cho đến khi nào?"
Karen thở dài, đi ra từ sau màn cửa.
Ophelia thì ngồi ở đằng sau bàn đọc sách, trước mặt có để một quyển bút ký
đang mở, một bên ống tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn. Tay
của cô rất trắng, bởi vì do luyện tập kiếm thuật, cũng không để móng tay dài,
cũng không đeo bất kỳ món trang sức nào.
Ophelia nhìn về phía Karen, hỏi;
"Vì sao anh lại ở đây?"
Karen trả lời: "Đây chính là nguyên nhân mà lúc trước tôi vẫn không đi ra
ngoài, bởi vì tôi còn chưa nghĩ ra được lý do mà mình xuất hiện ở đây."
"Cần phải che dấu động cơ của mình sao?"
"Ừm."
"Anh có thể đưa ra một lý do, sau khi tôi rời khỏi khách sạn, anh đã theo đuôi
xe ngựa của tôi đến nơi này, sau đó vì để gặp được tôi cho nên mới len lén chui
vào trong phòng sách."
"Cô sẽ không tin tưởng lý do này."
"Vào một số thời điểm, thứ mà mọi người muốn nghe cũng không nhất định
phải là lời nói thật."
Karen kéo cái ghế ra, ngồi xuống trước mặt Ophelia: "Tôi không muốn lừa dối
cô, tôi đã quen thẳng thắn với bạn bè của mình, lừa gạt, ta cảm thấy là một sự
xúc phạm đối với người khác."
Thật ra thì ngay cả việc liên quan đến "Huyết thống Ám Nguyệt ", cũng không
phải do Karen lừa gạt cô, mà là lúc đó chính cô ấy suy diễn ra.
Cho nên, Karen không cảm thấy chột dạ một chút nào lúc nói những lời này cả.
"Thô lỗ, cũng không phải là thẳng thắn."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Cô nói đúng."
Anh biết, Ophelia là đang nói về việc lúc buổi chiều.
"Bây giờ anh muốn rời khỏi đây sao?"
"Ừm, đúng thế."
"Tôi nghĩ, anh cũng có thể tự mình rời khỏi đây, không cần tôi phải tự mình đưa
anh ra ngoài chứ?"
"Không cần, cô cứ tiếp tục xem sách."
Karen đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Ophelia không có giữ lại anh lại, cũng không có hỏi: Lúc nãy khi tôi nói chuyện
với chú mình, anh đều nghe thấy hết rồi sao?
Cô lựa chọn việc giữ bình tĩnh.