thì nghỉ ngơi, cực khổ nhất vẫn là đám Trận pháp sư, bọn hắn không thể rời đi
tuyến đầu, phải duy trì sự tập trung liên tục.
Các loại vật liệu xây dựng gạch đá xi măng cũng bị chở đến, đám thần quan
mặc thần bào, vén tay áo lên, bắt đầu xây dựng, một bên khác, thì lều vải tạm
cũng được dựng lên, tóm lại không có chút trì hoãn nào.
Gaspol tới, chính cô ta yêu cầu tới, sau đó Karen để Alfred đi đón cô ta.
Sau khi đến hiện trường, cô ta nghe Karen báo cáo trước, sau đó gật đầu ra hiệu
Karen sắp xếp cực kỳ tốt, bản thân cũng không ra chỉ lệnh mới, mà là ngồi cùng
Karen một chỗ, trước mặt hai người là một đống đá nhỏ chồng lên nhau, bên
trong là một viên linh thạch thuộc tính hỏa cấp thấp, phía trên là một cái nồi
đang pha cà phê.
"Thật làm cho người ta đau đầu." Gaspol dùng tay gõ đầu của mình, "Bọn hắn
làm sao dám tiến hành thí nghiệm nguy hiểm như vậy trong khu vực truyền giáo
truyền thống dân cư đông đúc như thế này."
Karen vừa pha cà phê vừa trả lời: "Ta cảm thấy hẳn là nếu như không tiến hành
ở nơi dân cư đông đúc và có cấp độ xã hội phát triển tương đối cao, bọn hắn
cũng không thể tiền hành thí nghiệm này được."
Gaspol nhấp một miếng cà phê: "Vậy tại sao không lựa chọn đại khu Dinger?"
Karen cười, vị Trưởng khu kế nhiệm đến từ đại khu Dinger này, ít ra trên thái
độ và chức trách làm việc, thật sự không thể chê.
“Bởi vì, chúng ta là đại khu thành phố York.”
“Lần sau gặp lại chuyện như vậy, ta sẽ ngăn cản.” Gaspol nói rất bình tĩnh,
“Cậu hẳn là đã sớm biết về cái thí nghiệm này phải không?”
“Thủ tịch cũng biết, cho nên ngài là trách chúng ta không có ngăn cản?”
“Ta hy vọng về sau nếu như cậu ngồi trên vị trí Trưởng khu, nên đứng ra ngăn
cản, hiện tại còn không phải Trưởng khu, cho nên ta không có dị nghị khi cậu
lựa chọn trầm mặc.”
Karen nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Gaspol thở dài: “Đúng vậy, hôm qua lúc trên xe, cậu nói với ta về chuyện này,
ta nói với cậu nếu là chuyện của bộ môn cấp bậc cao hơn, chúng ta không tiện
nhúng tay, nhưng tính chất sự việc không giống nhau.
Ai......
Lần sau nếu có chuyện tính chất tương tự, cũng có thể dự báo trước sẽ mang
đến hậu quả nghiêm trọng; Cậu có thể tin tưởng ta, cũng mời cậu nói cho ta
biết, ta sẽ làm ra quyết định của mình.”
“Tốt.”
Karen cảm thấy, Gaspol nói, cũng không phải chỉ là những lời nói suông.
“Vấn đề hiện tại, chính là làm sao để khắc phục hậu quả.”
Đúng lúc này, Wilker đi tới, bẩm báo nói: “Trưởng khu, Bộ trưởng, Đại chủ
giáo truyền tin tức đến, đoàn người xử lý sự kiện đã đến cao ốc giáo vụ, Đại chủ
giáo mời Bộ trưởng ngài tiến đến tham gia hội nghị xử lý.”
Gaspol đứng lên, nói: “Ta cũng đi.”
Lúc này, xoắn xuýt có phải đã nhậm chức hay chưa cũng đã không có ý nghĩa.
Wilker lái xe, chở Karen và Gaspol đi tới cao ốc giáo vụ.
Trên đường, Karen nhìn thấy ba con quạ đen bay đến bên cạnh cửa sổ xe, sau
khi đáp xuống cửa sổ xe, ba con quạ chia nhau bay đến trước mặt ba người.
Đây không phải quạ đen truyền tin riêng, xem xét hình in nổi trên tờ giấy, hẳn là
thông cáo chung từ văn phòng Đại chủ giáo.
Nhưng Đại chủ giáo muốn tuyên bố một tin tức hoặc thông báo chuyện gì đó,
cũng không cần phiền toái như vậy.
Karen mở tờ giấy ra, bên trong có tiếng của Bern truyền ra:
“Ta là Đại chủ giáo Bern của đại khu thành phố York:
Bây giờ đại khu đang gặp phải một nguy cơ lớn, Ban quản lý cần tạm thời chiêu
mộ một nhóm người tình nguyện để giải quyết, mặt khác, tỉ lệ người tình
nguyện còn sống sau khi tham dự là gần bằng 0.
Cho nên, mời những người nguyện ý hi sinh tính mạng của mình để gìn giữ Trật
Tự ở Wien, đến chỗ của ta để báo danh.”
Ba người nhận được quạ đen truyền tin giống nhau.
Wilker phát ra một tiếng cảm khái: “Thật đúng là ngay thẳng.”
Gaspol nói: “Bởi vì bất kể là ai đi vào chỗ kia, đều biết rất rõ ràng, sau khi tiến
vào thì gần như không có khả năng còn sống mà bước ra, cũng không cần thiết
phải lừa gạt làm gì.”
Karen thì cảm khái nói: “Xem ra Đại chủ giáo đã thảo luận cùng với tổ chuyên
gia nghiên cứu ở phía trên, biết rõ tình huống hiện tại rốt cuộc nguy cấp cỡ nào,
việc chiêu mộ người tình nguyện này, cũng hẳn là do tổ chuyên gia đề nghị.”
“Đúng vậy, hẳn là thế, sẽ có người đặc biệt dẫn đoàn, nhưng chắc chắn cần một
chút trợ thủ đi phụ trợ, mà những phụ trợ thứ này, nhất định sẽ là một nhóm
người bị hy sinh.”
Không khí trong xe có chút kiềm chế, cũng may, xe đã đến cao ốc giáo vụ.
Karen và Gaspol vừa xuống xe, đã bị cán bộ văn phòng Đại chủ giáo đang chờ
sẵn dẫn vào thang máy lên lầu, chờ sau khi bước vào phòng họp, phát hiện bên
trong đã ngồi đầy người.
Gaspol ngồi vào vị trí bên cạnh Bern, Karen thì không có chỗ ngồi nào khác,
bởi vì trên cái bàn tròn ngoại Đại chủ giáo và Trưởng khu ra, những người còn
lại đều là chuyên gia ở trên vừa tới, cũng có người mặc thần bào Nguyên Lý,
Karen cũng chỉ có thể kéo một cái ghế ở phía sau rồi ngồi xuống.
Tổ chức hội nghị chính là một ông lão tóc trắng, ông ta phân phó một người nói
lại với Karen và Gaspol về chuyện đã họp trước đó, đồng thời ra hiệu hội nghị
tiếp tục tổ chức.
Trong thời gian ngắn muốn giải quyết triệt để nguồn ô nhiễm này là một chuyện
không thể nào, cũng không biết là do độ khó quá cao hay là do đã trả giá quá
lớn nên không cam lòng xóa bỏ nó.
Cho nên đề tài sẽ được thảo luận chính là, như thế nào để phong ấn cái nguồn ô
nhiễm này một cách ổn định.
Thảo luận cũng nhất trí với lời ông ngoại mình đã nói, phải lấy ba món Thần
khí kia ra trước. Nói cho cùng, vẫn cần có người tình nguyện, đội cảm tử...
Không, là đội chịu chết thì nghe thích hợp hơn.
Cho nên trong quá trình còn lại là đang nghiên cứu thảo luận làm sao để đội này
có thể tiến vào trong vùng ô nhiễm lấy Thần khí ra, làm sao để bảo đảm việc
này tiến hành một cách thuận lợi.
Trước mắt đến xem, đưa ra kết luận, bốn vị "Chuyên gia" dẫn đội, Trật Tự và
Nguyên Lý mỗi bên hai người, bọn hắn phụ trách công việc chính, mặt khác còn
cần một đoàn gồm khoảng 20 người phụ trợ.
Loại cảm giác này, giống như là mời 20 tên bảo tiêu hộ tống một tổ chuyên gia
đi xuyên qua cấm khu.
Đợi đến khi hội nghị bắt đầu chia nhỏ phân tích chủ đề, Karen bắt đầu dần dần
tiến vào trạng thái “vô ngã”, bởi vì nội dung tiếp theo thì mình cũng không cần
nghiêm túc nghe.
Mặc dù nhận ra có chút muộn màng, anh cũng cảm giác được trong hội nghị lúc
trước Đại chủ giáo Bern phẫn nộ, bởi vì các chuyên gia đang ngồi, có không ít
người lúc trước biết rõ về cái thí nghiệm này, không, bên trong bọn hắn có
không ít người vốn là một trong những người tham gia thí nghiệm, chỉ có điều
là bọn hắn không cần đi đến hiện trường.
Trong quá trình hội nghị diễn ra, lại có ba nhóm nhân viên tiến vào, bọn họ
cũng là những chuyên gia vừa mới đến.
Karen nhìn thấy một người quen, khi người quen này sau đi vào thì có một vị
vốn đang ngồi trên bài tròn đứng dậy muốn nhường chỗ ngồi, ông ấy lại không
ngồi vào chỗ đó, mà là cố ý đi đến bên cạnh Karen, tay vỗ lên bả vai của Karen
rồi ngồi xuống.
"Này nhóc, chúng ta lại gặp mặt."
Bây giờ không tiện đứng dậy hành lễ, Karen ngồi trên ghế xoay người về phía
đối phương: "Chào thầy."