Karen thả lỏng tay ra, cả người lăn xuống trên mặt đất, miệng há to mà thở hồng
hộc, nhưng hai con ngươi, vẫn nhìn chằm chặp vào đội trưởng như cũ.
Hai tay của đội trưởng vươn về phía sau để mò mẫm, nhưng bởi vì thanh kiếm
của Karen đâm xuyên từ sau lưng, lại thêm thanh đại kiếm này cũng đủ dài, cho
nên đội trưởng không với tới chuôi kiếm ở sau lưng.
Động tác này nhìn có chút buồn cười, đội trưởng chỉ có thể nhìn về hướng
Karen, nhưng Karen ra vẻ thờ ơ.
Rơi vào đường cùng, đội trưởng chỉ có thể dùng hai tay mà bắt lấy thân kiếm ở
trước ngực, từng chút từng chút một, đẩy thanh đại kiếm đang ghim trên người
mình về phía sau.
Đợi đến sau khi đã đẩy gần xong, đội trưởng thuận thế mà đứng người dậy, cả
người ngả về phía sau, rốt cục, thanh đại kiếm rời khỏi cơ thể, rơi xuống mặt
đất.
Sau đó, đội trưởng tựa vào trên một tảng đá lớn bên cạnh, đưa tay xoa lên vị trí
vết thương, nói:
"A, ngay vị trí trái tim, cậu thật sự muốn giết ta đấy à."
Đội trưởng đưa tay, mở vết thương trên lồng ngực của mình ra, đưa tay mò vào
trong, vào lúc này có một hồi âm thanh "Khuấy trộn và kéo" phát ra từ bên
trong, âm thanh này chắc chắn có thể khiến cho phần lớn người có tinh thần ổn
định cảm thấy khó chịu.
"May mà trước đó ta di chuyển vị trí trái tim sang chỗ khác, chỗ này nếu muốn
phục hồi lại như cũ thì quá phiền phức."
Sau khi di chuyển nội tạng trong người trở về vị trí cũ, đội trưởng lấy hai cánh
tay từ trong ngực mình ra, nhìn xem hai tay mình đẫm máu, hình như do muốn
tuân theo quy tắc không lãng phí cho nên muốn đưa lên miệng mà mút.
Nhưng lại vì xem xét cho sự cảm nhận của người bên cạnh, chỉ có thể để ở
trước người rồi vẩy tay vài cái.
Karen mở miệng hỏi: "Đội trưởng, ngài tỉnh táo vào lúc nào vậy?"
"Vừa mới thức tỉnh lại, hai người chiến đấu cùng với ta đã khiến ta tiêu hao rất
nhiều năng lượng, dẫn đến "Ông ta" không có cách nào để tiếp tục khống chế ta,
chỉ có thể trở nên yên tĩnh nhờ vậy mà ta thức tỉnh.
Ai, còn tốt, thức tỉnh vừa đúng lúc, nếu muộn một chút, cậu đã bị thiêu chết,
thật mạo hiểm đấy."
"Tôi không tin, tất cả mọi sự đúng lúc đều có một phần cố ý sắp xếp, đây là ngài
đã nói với tôi."
"Được rồi, lúc đánh bại Ophelia thì ta đã thức tỉnh lại rồi."
"Tôi vẫn không tin."
"Lúc Ophelia dùng kiếm để thể hiện nghi thức chiến đấu thì ta đã thức tỉnh, chỉ
có điều ta muốn chơi đùa với cô ta một cục, dẫu sao thì ta cũng đã sớm nghe nói
Đảo Ám Nguyệt rất thừa thải võ sĩ cao cấp, nhất là kiếm khách ưu tú, cho nên
muốn cùng cô ta bàn luận một chút về kiếm thuật."
"Không tin."
Neo quay đầu, nhìn Karen một chút, nói:
"Cậu cho rằng ta đang giả vờ? Không, thật ra ta đã lạc lối đấy, thật sự. Lúc hai
người vừa đi ra khỏi hang động, lúc ta hét lên Irina đã vĩnh viễn rời xa ta, ta quả
thật đã đánh mất chính mình vào lúc đó.
Nhưng vào lúc ta hô lên Jenifer vĩnh viễn rời xa ta, ta đã tỉnh táo trở lại.
Ha ha ha, người phụ nữ trong lòng ta chỉ có Irina, làm sao lại kêu lên tên của
người phụ nữ khác, còn mang theo cảm tình sâu đậm được chứ, việc mà Ông ta
làm, khiến ta phản cảm, sau ta đã tỉnh táo lại."
"Cho nên, từ lúc ngài chuẩn bị ra thì ngài vốn dĩ đang tỉnh táo."
"Ừm, có thể nói như vậy."
"Làm vậy vì cái gì?"
"Đều đã đến đây rồi, dù sao cũng phải để lại thứ gì đó, không phải sao?"
"Để lại thứ gì?"
"Ta đã từng nói qua, ta không thích đi về tay không, vốn dĩ lúc đầu ta có dự cảm
rằng ở nơi này sẽ có đồ vật gì đó rất quan trọng, nhưng một điều chết tiệt đó
đúng là có thứ quan trọng, nhưng lại là hồi ức quan trọng!
Ta cần nó làm gì, chỉ đề thỏa mãn sự tò mò của bản thân sao, cảm giác trải
nghiệm nhân vật thực tế khi đọc truyện?
Ta muốn Thánh khí, muốn tài liệu quý giá, muốn bút ký về trận pháp, muốn bảo
vật đáng giá phiếu điểm.
Nhưng nơi này, ngoại trừ tảng đá thì là thi thể... A, còn có đám mãng xà biết
xuống biển bắt cá kia, ta cũng không thể thu gom một đống mật rắn để mang về
bán chứ?"
"Ngài vẫn chưa nói cho tôi biết, ngài để lại cái gì gì..."
"Ta chẳng để lại gì cả, chỉ để lại vết thương, nhưng để lại cho cậu đồ tốt đấy,
công chúa của Đảo Ám Nguyệt vốn có ấn tượng tốt với cậu, lần này lại có thêm
tình nghĩa liều mạng cứu giúp, cậu cảm thấy tiếp theo sẽ như thế nào?"
"Chỉ vì cái này thôi sao?"
"Đúng, chỉ là vì cái này."
Karen tức giận đến nỗi muốn cười, bây giờ anh thật sự rất muốn chỉ vào mặt đội
trưởng rồi mắng to một trận, nhưng lại không mắng được, bởi vì đội trưởng bây
giờ không có da mặt.
"Loại tiểu như nhà quý tộc như vậy, có thân phận, có trải nghiệm, vóc dáng xinh
đẹp, khí chất cũng có, rất khó đánh cũng không nói đến, năng lực ở phương
diện khác cũng không tầm thường, tâm tính cũng thuộc hàng đứng đầu.
Khuyết điểm duy nhất cũng chỉ là bây giờ còn quá trẻ tuổi, cái thứ như tình cảm
này, cần trải qua năm tháng để lắng đọng và thấu hiểu.
Cho nên, cũng chính vào thời điểm này, là lúc phù hợp nhất để đoạt lấy trái tim
của cô ta.
Chờ thêm mấy năm nữa trôi qua, sau khi cô ta trở nên trưởng thành hơn ở
phương diện này, cho dù cô ta có ấn tượng tốt với cậu đi chăng nữa, cũng có thể
dễ dàng bóp chết cái suy nghĩ này."