hỏi để đùa giỡn, vậy mình dùng phương thức đùa giỡn để đáp lại là được.
Nhưng mà trong nháy mắt ngắn ngủi, Verden vẫn tiến hành xem xét lại công tác
trước đây của mình, sàng chọn loại trừ sơ hở có khả năng xuất hiện gần đây,
nhìn xem có chỗ nào có liên quan đến câu đùa này của Đại tế tự không.
Một vài thời điểm, cấp trên muốn cảnh cáo ngươi mà không vạch mặt thì sẽ
dùng hình thức nói đùa này, nếu như ngươi không kịp thời nhận ra trong giai
đoạn thứ nhất, không tiến hành sửa chữa kịp thời, như vậy thì thứ đang đợi tiếp
theo là lời phê bình càng trực tiếp hơn.
Đương nhiên, có lẽ là do mình đã nghĩ quá rồi, người ta chắc là chỉ đùa một
chút, nhưng vấn đề là ai dám không suy nghĩ sâu xa thêm?
Đến cấp độ này của Verden, người có thể để cho hắn sợ hãi đã rất rất ít, nhưng
số người càng ít thì mức độ sợ hãi cũng đồng thời càng sâu hơn.
Sau một thoáng suy tư, Verden đáp lại nói:
"Xin ngài yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm vào bên phía Thần Điện, hẳn là bọn
hắn chịu khó tìm kiếm hơn bất cứ ai."
Mâu thuẫn giữa Thần Điện và Đại tế tự, đã sớm bán công khai, nhưng nguyên
do bởi vì Norton làm việc cứng rắn cùng với cái "Thân phận" phía sau, khiến
cho Thần Điện không thể không liên tục nhượng bộ.
Còn nữa, mặc dù Trật Tự Thần Điện giống với "Thần điện" của các Thần Giáo
khác, kế thừa sức mạnh siêu nhiên vượt qua Giáo Đình, nhưng ít ra Trật Tự
Thần Điện là tình nguyện lấy đại cục làm trọng.
Cũng bởi vậy, sự đấu tranh giữa hai bên trong lúc Norton đương nhiệm, chắc
hẳn sẽ không triệt để nổ ra, mà sự chú ý của Thần Điện đã chuyển sang hậu
tuyển cho Đại tế tự nhiệm kỳ sau.
Mọi người xem như nắm lỗ mũi mà chấp nhận nhiệm kỳ này, đời tiếp theo,
cũng không thể lại để cho một "Norton" khác ngồi lên.
Đây gần như là một bí mật công khai, địa vị quá khứ của Thần Điện là siêu
nhiên, nhưng bây giờ, lại bắt đầu tấp nập tham gia liên lạc và kết nối giữa các
phái hệ, nhất là nhiều lần giao tiếp với người nổi bật đời tiếp theo của các phe
phái.
Đối với chuyện này, Đại tế tự cũng không thể nói gì, mặc dù hắn nghiêm lệnh
cấm xúc tu của Thần Điện vươn đến Giáo Đình, nhưng trên bản chất thì Thần
Điện chỉ là đang quan tâm "Sự phát triển và giáo dục cho thế hệ sau", cũng
không can thiệp cụ thể vào sự vận hành của Giáo Đình, cũng không tính vi
phạm quy chế.
Câu trả lời này của Verden để Đại tế tự cảm thấy không được vui vẻ lắm, nhưng
một vài thời điểm, vì cân nhắc sự an toàn của bản thân thì ngươi phải học cách
dời sự chú ý khỏi mình, dù vì thế mà hy sinh hết một chút sự hài lòng; suy nghĩ
theo một hướng khác, mức độ hài lòng mà bình thường mình tích luỹ không
phải là để mang ra dùng trong những lúc như thế này sao?
Đại tế tự mở miệng nói: "Bọn hắn muốn tìm thì cứ để bọn hắn tìm, thật ra ta
cũng rất chờ mong người mà bọn hắn chọn sẽ là ai.”
Verden nói: "Ta nghĩ, chắc chắn là bọn hắn muốn chọn ra một người giống như
ngài Rasma."
"Ha ha, nếu thật sự muốn tìm ra một Rasma khác thì ta không những sẽ không
ngăn cản, ngược lại sẽ giúp bọn hắn cùng thúc đẩy."
Verden im lặng, là thuộc hạ trực hệ của Đại tế tự, có một số việc có lẽ hắn ta
không biết, nhưng không có khả năng không cảm giác được, nhất là trên
phương diện nhận ra hơi muộn màng.
Ví như quan hệ giữa Đại tế tự và Rasma, có lẽ cũng không bình thường như
người ngoài vẫn tưởng tượng.
"Chúng ta luôn nói người trẻ tuổi bởi vì trải nghiệm nông cạn, cho nên nhìn
nhận sự việc không đủ sâu sắc và thấu đáo, thật ra, đám lớn tuổi kia cũng giống
vậy, cái đám người hai trăm tuổi, ba trăm tuổi, thậm chí gần bốn trăm tuổi kia,
kinh nghiệm không ít, nhưng luôn ở trong Thần Điện, thoát ly khỏi công việc từ
rất lâu, thêm vào tuổi tác cũng lớn, con mắt cũng khó tránh khỏi đã vẩn đục."
Verden tiếp tục trầm mặc.
"Bên phía Thần Điện, ngươi nhìn chằm chằm là được, dù sao cũng không cần
quá sâu, rốt cuộc cũng là Thần Điện, dù sao cũng phải để lại mấy phần thể
diện.”
"Vâng, Đại tế tự, ta đã biết."
Nói xong, Đại tế tự khoát tay áo, Verden hành lễ, đi ra khỏi Thần Điện công vụ.
Sau khi trở lại xe ngựa của mình, Verden nhắm mắt lại, thả lỏng.
Trong đầu bắt đầu nghiền ngẫm lại khi hỏi câu này rốt cuộc thì Đại tế tự có
dụng ý gì?
Karen giống ta lúc còn trẻ tuổi, nhưng ta lúc còn trẻ tuổi, cũng không biết đánh
trận … mình bây giờ, thật ra cũng sẽ không biết.
Người càng đứng ở vị trí cao, trong lúc được người xung quanh nịnh nọt, thì sẽ
càng mất đi sự tự hiểu về bản thân mình, Verden thì sẽ không, nhận thức về bản
thân của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.
Hắn không biết đánh trận, lúc trước mặc dù bản thân đã từng có kinh nghiệm
chỉ huy một cuộc hành động quy mô lớn gồm các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật
trong Không Gian Khai Thác, nhưng dù sao thì nó cũng không giống với chiến
tranh cấp quân đoàn giữa các Thần Giáo.
Bây giờ khi hồi tưởng lại, Verden phát hiện, sở dĩ Karen có thể giành được vị trí
Quân đoàn trưởng Đoàn Roi Kỷ Luật ở chỗ mình, nguyên nhân căn bản vẫn là ở
do Karen biểu hiện sự tự hiểu đối với mình.
Hắn nói hắn không biết đánh trận, tất cả sẽ nghe theo lệnh chỉ huy, không có
tâm tư của riêng mình.
Sự nhận thức rõ ràng đối với bản thân này, gần như đánh vào tâm lý của Verden
một cách hoàn mỹ, đồng thời cũng phù hợp với nhu cầu bảo hộ cơ nghiệp theo
bản năng của Verden.
"Chậc… "
Khóe miệng Verden cười lạnh.
Kết quả, mình bị lừa, từ Đoàn dân binh đại khu thành phố York cho đến Quân
đoàn Đòn Roi Kỷ Luật, một loạt chiến thắng với tổn thất thấp đặt trước mắt kia,
nếu như lại nói thằng nhóc này không biết đánh trận, chẳng lẽ quan chỉ huy bên
phía liên quân đều là do yêu thú hệ Heo biến thành?
Loại cảm giác này, để Verden cảm thấy cực kỳ không thoải mái, điều này khiến
Verden nghĩ rằng tâm lý động cơ và thói quen của mình hoàn toàn bị Karen nắm
bắt.
Chỉ có điều Verden không biết, mặc dù Karen dự đoán được những điều này,
nhưng trên thực tế, ít nhất là trước lúc xuất phát, anh thật sự không biết đánh
trận;
Có lẽ, cũng căn cứ vào nhận thức "Ta không biết" này của bản thân Karen, mới
đánh động được Verden, dù gì thì sự chân thành vẫn là chiêu mạnh nhất.
Verden lại suy nghĩ: Đại tế tự có ý là mình tìm được “mình lúc còn trẻ tuổi”,
như vậy, người mà "mình lúc còn trẻ tuổi" kia đi theo là ai?
Nhưng rất nhanh, Verden đã vứt bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu, với tính cách
của Đại tế tự, không đến nỗi keo kiệt như vậy, nghe thuộc hạ nói chuyện thì nảy
sinh lòng kiêng kỵ. Xe ngựa vẫn còn chạy, suy nghĩ của Verden vẫn tiếp tục.
Tốn hao quá nhiều tâm tư để đi suy nghĩ một câu nói như đang đùa giỡn của
Đại tế tự, giống như có chút quá cẩn thận và ngu đần, nhưng trên thực tế,
Verden rất rõ ràng, câu nói này có thể làm cho mình suy nghĩ lâu như vậy, trên
bản chất vẫn là do trong tiềm thức của chính Verden cho rằng câu nói này rất
quan trọng.
Đây là một loại bản năng của hắn, cũng là sự chuyên nghiệp của thủ lĩnh bộ
ngành đặc vụ lớn nhất trong Trật Tự Thần Giáo.
Cuối cùng xe ngựa cũng ngừng.
Miegel mở cửa, Verden xuống xe, trong nháy mắt khi gót giày chạm đất, ánh
mắt vừa lúc trông thấy cổng lớn của Đòn Roi Kỷ Luật.