ngươi đến đây là để xem kịch sao, không, bây giờ ngươi nên ở trong cơ thể của
ngươi, tự xem cơ thể của ngươi bị dâng hiến như thế nào mà không nên ở chỗ
này, nhảy nhót trước mặt của ta đâu.
Hoặc là, ngươi đã biết bản thân mình đã không thể ngăn cản, cho nên mới tới
đây, ngươi đã từ bỏ rồi sao?"
Karen lắc đầu, nói: "Bọn chúng bây giờ chắc hẳn đang chơi rất vui ở chỗ của ta,
ở chỗ của ta có nhiều trò chơi lắm." Ngay sau đó, ánh mắt của Karen lại quét
qua tấm khiên chắn và thanh đoản đao kia một lần.
Không thể không nói, sau khi nhìn thấy sự muôn màu muôn vẻ trong cơ thể của
mình, rồi nhìn lại trong cơ thể của người khác trống vắng nhẹ nhàng, thật đúng
là cảm thấy có chút không quen.
"Ta rất tò mò về một chuyện, ngươi thật sự là Gaitanbert sao?"
"Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề vừa ngu xuẩn và vừa kỳ lạ này?"
"Chỉ là vì ta đang rất tò mò, rất tò mò về vị Gaitanbert có thể để cho giáo hội vẽ
lại trên tranh tường kia vì sao lại là loại người này, điều này cùng với hình
tượng của ngươi trong tưởng tượng của ta, cực kỳ không tương xứng."
"Ta đương nhiên là Gaitanbert."
"Không, ngươi không phải, nếu nói cho đúng thì, ngươi chỉ là kế thừa một phần
ký ức của Gaitanbert mà tồn tại thôi, trong quá trình này, đã có không biết bao
nhiêu linh hồn từng gia nhập vào trong đó, ký ức của Gaitanbert, ở chỗ này
càng giống như một loại truyền thừa, giống như là một cái hình xăm biểu
tượng."
Gaitanbert gầm thét lên: "Ta chính là Gaitanbert!"
"Không ai có thể tiếp nhận sự ăn mòn của thời gian, cho dù là thần, cũng sẽ
không ngừng ngã xuống theo dòng chảy của thời gian."
Khóe miệng Karen mỉm cười, "Cho nên, những lãnh đạo trong Thần Giáo cũng
rõ ràng các ngươi chắc chắn không phải là Gaitanbert và Fornites trước kia, như
vậy, thứ mà bọn họ muốn, chính là ký ức của các ngươi."
"Ngươi nói nhảm quá nhiều."
Gaitanbert giơ đoản đao lên, nhưng không có chém về phía của Karen, mà là
trực tiếp chặt xuống người của Muri.
Karen giơ tay lên, trong chốc lát, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự xuất hiện, bao
phủ Muri ở bên trong, Gaitanbert chém đoản đao vào trên xiềng xích, phát ra
một âm thanh khiến cả linh hồn phải chói tai.
"Cuối cùng ngươi là ai?" Gaitanbert khiếp sợ không tưởng tượng được mà nhìn
Karen,
"Ngươi cuối cùng là ai!"
Karen liếm môi một cái, anh đang suy nghĩ, nên làm như thế nào để có thể
không cần thông qua khế ước linh hồn mà vẫn lấy được ký ức của bọn chúng.
Nếu có thể làm như vậy thì coi như không mang linh hồn của bọn chúng về
được thì lãnh đạo của Thần Giáo cũng không cho rằng bọn họ không làm tròn
trách nhiệm.
Nếu ăn sạch bọn chúng, có thể phân giải ký ức ra sao?
Lúc này, Gaitanbert lao đến lần nữa, có điều, mục tiêu lần này của hắn là Karen.
Đoản đao chém xuống.
"Ầm!"
Một ông lão mặc thần bào của Trưởng Lão Thần Điện ở trên người, xuất hiện ở
trước người Karen, đoản đao chém vào trên bả vai của ông ấy, nhưng lại không
có thể phá hư một chút nào. Ngược lại bản thân linh hồn của Gaitanbert bị chấn
động mà văng đoản đao ra ngoài.
"Trưởng Lão Thần Điện?"
Gaitanbert nhận ra quần áo trên người của ông lão.
"Ngươi là hậu duệ dòng chính của Trưởng Lão Thần Điện? Không, không thể,
ngay cả dòng chính của Trưởng Lão Thần Điện thì ông ta cũng sẽ không để lại
tinh hoa của huyết mạch ở trong người của ngươi!"
Lời chất vấn từ Gaitanbert quả thực rất có lý, gia tộc của Trưởng Lão Thần Điện
có thể có nhận được sự che chở của Trật Tự Thần Giáo, bao thế hệ trong gia tộc
đều có thể nhận được sự chúc phúc của Trật Tự, sau khi trở thành thần quan
Trật Tự, thiên phú còn có thể được tăng lên.
Đồng thời việc tiến hành nâng đỡ và bồi dưỡng đối với con cháu ưu tú trong gia
tộc, đây đã là một loại bản năng của trưởng bối, nhưng đến cấp bậc của bọn họ,
đã không còn là sự nỗ lực, mà gọi là niềm vui thú.
Nhưng không ai sẽ nguyện ý truyền lại tinh hoa huyết mạch của mình, đây là
nền tảng cơ bản.
Mặc dù rất nhiều trưởng bối ngoài miệng sẽ nói, ừm, trong lòng cũng rất
nguyện ý giao tính mạng mình lại cho hậu duệ, nhưng trưởng lão thần điện có
được tuổi thọ càng lâu dài, cách nhìn của bọn họ đối với con cháu, thật sự đã
thay đổi rất nhiều.
Có một loại cảm giác giống với những người cùng họ ở trong một thôn, mọi
người không giống như là người thân, càng giống như là đồng hương.
Karen đưa tay, phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên bờ vai của Dis, anh biết, ông
lão trước mặt này, cũng không phải là Dis, ông ta không có tư duy, chỉ là một sự
thể hiện cụ thể hóa của hệ thống tín ngưỡng gia tộc.
Tương tự như vậy, Con Mắt Ám Nguyệt, Áo Giáp Hải Thần cùng với những thứ
khác, đều không có tính tư duy, bọn chúng, càng giống như là những món trang
sức đeo trên linh hồn mình. Dù vậy thì mỗi lần trông thấy bóng dáng của ông
nội, Karen đều sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Ông nội, sau này khi ngài tỉnh lại cũng tuyệt đối đừng trách cháu vì đã phủ cái
thần bào này thêm lên trên người của ông, cháu biết ông cảm thấy nó rất xấu,
nhưng lúc đó cháu cũng không còn cách nào."
Là Dis có thể tiến vào trong Trật Tự Thần Điện mà trở thành Trưởng Lão Thần
Điện chính thức, nhưng Dis cự tuyệt tiến vào nơi đó.
Nhưng bây giờ, nguyên nhân lại bởi vì cháu trai của mình, hệ thống tín ngưỡng
gia tộc tiến hóa, thần bào mặc lên trên người.
Karen hiểu rõ, việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến bản thân ông nội, bởi vì ông
ấy là "Thủy tổ" của hệ thống tín ngưỡng này.
Xem chừng sau khi ông nội tỉnh dậy, chính ông ấy cũng sẽ cạn lời, ngủ xong
một giấc, lúc tỉnh dậy tại sao trên người lại có thêm nhiều thứ như vậy.
Nhưng Karen cũng là bị ép buộc, dưới sự uy nghiêm của Ngai Vàng Trật Tự,
hoặc là tất cả bị Trật Tự hóa, hoặc là sẽ bị xóa đi, Karen không có khả năng lựa
chọn xóa đi hệ thống tín ngưỡng gia tộc mà ông nội để lại cho mình