sánh với thời kỳ hỗn chiến của các tập đoàn quân phiệt, tổng tư lệnh của bên
này, đại tư lệnh của bên kia, tập hợp một đám giặc cướp lại cũng có thể lên làm
thượng tá, quân hàm Thiếu tướng, cái gì mà tự xưng thành Lữ Đoàn Trưởng vân
vân; chức vị quân hàm địa bàn thế lực và sức chiến đấu, tất cả chỉ tựa như là
một nắm bột nhão chả dính dáng gì với nhau cả.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Chủ giáo cấp 1 của đại khu Thành phố York, đã
xem như là một chức vị rất cao, nếu như chức vị này chỉ là một thân phận đem
ra để dùng tạm thời vậy thì thân phận và địa vị thật sự của ngài Chủ giáo Bern
kia rốt cuộc thì cao đến mức nào?
Rốt cuộc thì ông ta có thể để cho con trai mình trà trộn vào trong Pamirez giáo,
lại cuối cùng có thể leo lên đến vị trí Thần tử, trong quá trình này, chắc chắn có
sự trợ giúp rất lớn của ông ta.
"Tôi cảm thấy, có lẽ trong lòng của Chủ giáo Bern có vấn đề cần phải lo nghĩ."
Richard nói, "Mà cái vấn đề này, so với lúc ông ấy đi thang máy lên lầu còn
nặng nề hơn rất nhiều."
Sau khi gặp con trai của mình thì tâm sự càng nặng nề hơn à?
Karen tin tưởng sự quan sát của Richard, bởi vì diễn viên có tài năng đến mức
nào đi chăng nữa cũng không thể diễn xuất trong mọi thời tiết, vị trí của Richard
lúc này quả thật quá bình thường, bình thường đến mức có thể không cần để ý
đến, người lên xuống thang máy hầu như cũng lười cố gắng giả bộ trước mặt
cậu ta.
"Mặt khác, còn có đội trưởng."
"Đội trưởng?"
"Đội trưởng đã sớm đi thang máy lên tầng này."
"Ừm, cái này tôi cũng biết."
Xem ra đội trưởng vẫn đang luôn ẩn nấp ở trong tầng lầu này để chờ đợi thuốc
phát huy tác dụng.
"Lúc đội trưởng đi xuống dưới, tôi có thể cảm giác được đội trưởng tựa như
đang cười."
"Đang cười? Cậu nghe thấy tiếng của đội trưởng sao?"
Karen nhớ kỹ đêm nay đội trưởng có mang theo mặt nạ.
"Bả vai, run rất nhẹ." Richard nói.
"A, thì ra là như vậy."
Lúc đi thang máy xuống, đội trưởng chắc là mới vừa đối thoại với mình xong,
mình cũng nói sự nghi ngờ của mình cho đội trưởng, cho nên, đội trưởng đang
cười cái gì?
"Những gì cậu quan sát được rất quan trọng đấy." Karen nói, "Lần sau nếu có
những nhiệm vụ khác, tôi sẽ sắp xếp cậu bên cạnh tôi."
"Được rồi." Richard cười rất vui vẻ.
Sau khi cùng ăn xong bữa sáng với Richard, Karen đi ra thang máy, đẩy xe đồ
ăn về phòng mình.
Chăn mền, lại bị hai người kia đạp xuống dưới đất.
Bởi vì ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào, thay thế ánh đèn lờ mờ trong phòng,
cho nên cảnh sắc trên giường có thể nhìn càng rõ ràng hơn, ừm, nhìn cũng trắng
hơn.
Bản thân Fanny cũng rất trắng và dáng người cũng rất nở nang.
Nếu như bỏ qua những vết sẹo trên người thì thật ra Peia cũng rất trắng
Trong tình huống này, từ góc độ đang đứng, cảnh tượng trên giường lúc này
giống như một bức tranh sơn dầu, hai người phụ nữ thể hiện ra hai loại vẻ đẹp
khác nhau.
Karen đưa tay đặt lên trên xe đồ ăn, nghiêm túc thưởng thức một hồi.
Nếu đẹp mắt, vậy cứ xem một cách bình thường, dù sao thì bọn họ vốn dĩ cũng
chẳng để ý.
Peia mở mắt ra, ngồi dậy, còn duỗi lưng một cái với Karen: "Tôi ngửi được mùi
đồ ăn."
"Ừm, rửa mặt ăn bữa sáng đi." Karen nói.
Trên người Peia không mảnh vải che thân, bước xuống giường, đi đến trước xe
đồ ăn, hỏi: "Tôi có thể giả bộ mình có chút mơ màng sau khi tỉnh ngủ để hôn
cậu một chút không, như vậy thì tôi sẽ có tâm trạng rất tốt để bắt đầu một ngày
làm việc mới."
"Vậy tâm trạng tốt ngày hôm nay của tôi sẽ bị ảnh hưởng."
"Vì sao?"
"Cô không biết rằng sau khi thức dậy thì hơi thở của mình nặng mùi đến cỡ nào
sao? Huống chi cô còn hút thuốc và uống rượu."
"Ồ... A... Ha ha ha!"
Peia rất tức giận mà trừng lớn mắt nhìn xem Karen,
"Karen, việc mà tôi hối hận nhất là trước đây lúc gặp mặt lần đầu tiên không có
trói cậu vào ghé sô pha trong văn phòng của đội trưởng mà chơi cậu!"
"Rất đáng tiếc là bây giờ cô không còn cơ hội rồi."
Peia xoay người, đưa lưng về phía Karen lắc lắc hai cái, nói:
"Nhưng tôi cũng không ngại để lại vài cái dấu đỏ lên thanh đại kiếm kia mà tiểu
thư Ophelia đưa cho cậu đâu."
Fanny ngồi dậy từ trên giường nói: "A, vừa sáng sớm lại bắt đầu rồi sao, vì
chính lòng tự tôn bị tổn thương và sức hấp dẫn bị vỡ tan thành từng mảnh của
mình mà chơi cái trò tuyệt vọng này sao?"
Peia nói với Fanny: "Kẻ cần được cứu rỗi cũng không chỉ có một mình tôi, ha
ha, lần trước cũng chưa thấy cô mặc loại nội y này bao giờ, xem ra có vẻ cô
cũng rất để ý nhỉ."
"Ăn bữa sáng đi, buổi sáng có tiệc chào đón, tôi cảm thấy nếu chúng ta đã vào
trạng thái im lặng vậy thì buổi tiệc kia chắc chắn sẽ rất đơn giản, người đến
tham dự cũng sẽ không nhiều, có lẽ chúng ta ngay cả cả tư cách dùng bữa cũng
không có đâu." Karen nói.
Peia: "Cậu nói rất đúng."
Fanny gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Hai người đi vào trong phòng tắm rửa mặt, Karen thì ngồi xuống trên ghế sa
lon, cơ thể tựa lưng vào phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết thế nào, trong
đầu lại không kiềm được mà nghĩ đến dáng vẻ của Eunice.