"Đúng vậy, điểm khác biệt lớn nhất giữa Trật Tự Thần Giáo chúng ta và những
Thần Giáo khác là ở chỗ giáo nghĩa của chúng ta chưa từng tuyên truyền những
về những điểm đến cuối cùng mà tín đồ sẽ đến sau khi chết đi như Vực Thẳm,
Thiên Đường, Ánh Trăng ôm ấp, Vĩnh Hằng; cũng sẽ không tuyên dương cái gì
mà đời sau hạnh phúc và chuộc tội đời trước, lại càng không có miêu tả về hình
ảnh Thần Trật Tự sẽ giang hai cánh tay nghênh đón linh hồn của ngươi trở về
chốn an nghỉ...
Chúng ta sẽ chỉ nói cho tín đồ rằng, sinh mệnh, chỉ có lần này, con người, chỉ có
một đời này, xem như những người gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất kia, bọn họ
cũng vô cùng rõ ràng rằng mình đã chết rồi.
Chúng ta phản đối Luân Hồi, chúng ta xem thường Vực Thẳm, chúng ta khinh
thường Nguyệt Nữ, bởi vì trong mắt tín đồ Trật Tự của chúng ta chỉ có hiện
thực.
Cho nên, điểm vĩ đại chân chính của Trật Tự là ở đó, nó sẽ không cho ngươi
một giấc mộng đẹp hư ảo, lừa gạt ngươi làm chuyện hy sinh. Chúng ta sẽ nói
cho ngươi, mục đích hi sinh là vì cái gì, đồng thời hiệu triệu ngươi, dùng cuộc
đời chỉ có một của mình để gìn giữ, cống hiến Trật Tự."
Karen bưng ly trà lạnh không quá dễ uống lên, lại uống một ngụm, nói: "Ta
chẳng qua là đang cảm thấy, trong bầu không khí lúc này mà nghiên cứu thảo
luận cái gì là sự hi sinh vĩ đại, trên mặt tình cảm có chút không quá ổn thỏa."
Trong đáy lòng của Karen vẫn e ngại đối với chuyện phát sinh.
Bây giờ anh thật sự có chút hối hận, sớm biết nếu mình không can thiệp, thí
nghiệm cũng sẽ thất bại, như vậy ngày đó anh cũng không cần do dự, trực tiếp
cùng Neo liên thủ phá cục diện, cứu Luther, hoặc là cho Luther một cái phương
thức kết thúc như "Bệnh tim đột phát";
Dù sao mặc kệ như thế nào, kết cục hẳn là không thể tồi tệ hơn bây giờ.
"Đúng vậy, người khác gây ra hậu quả, lại để chúng ta tìm người, lấy mạng của
họ trả giá để đi giải quyết hậu quả, đây quả thật là chuyện để người khác thấy
khó chịu.
Nhưng mà chuyện cũng đã phát sinh.
Xem như muốn truy cứu trách nhiệm, đó cũng là chuyện sau này, việc bây giờ
chúng ta cần làm, là lấy dũng khí và sự đảm đương ra, trước tiên giải quyết triệt
để những nguy hiểm này.
Nói cho cùng, vẫn là phải làm việc trước.
Ta biết, ngươi cảm thấy cách làm của đám người kia vi phạm với giáo nghĩa
Trật Tự, mà ta cảm thấy hành vi của đám người kia mặc dù khốn nạn, nhưng lại
có thể lý giải một chút, chuyện này bây giờ đã thất bại, nhưng nếu như nó thành
công thì sao?
Nhất là trong bối cảnh những lời tiên đoán về Chư Thần trở về đang càng lúc
càng gần, Trật Tự Thần Giáo chúng ta là Thần Giáo đứng đầu đương thời, áp
lực khi đối mặt với thế cục hỗn loạn, thật ra là lớn nhất, bây giờ nếu như có thể
nắm giữ được sức mạnh của Thần, vậy thì đó là một sự trợ giúp vô cùng lớn đối
với tương lai.
Ai...
Tóm lại, chuyện trên đời này cũng không phải là truyện tranh nhi đồng, chính
nghĩa và tà ác, đúng và sai, cho tới bây giờ đều không phải dễ phân biệt như
vậy, thậm chí, “nó” vốn là đang Sống, bản thân nó sẽ chơi nhảy dây trên lằn
ranh mong manh đó.
Chỉ có thể, mặc kệ nó trước, đúng không?"
"Đúng."
"Tự ngươi nhanh chóng quyết định chọn người đi."
"Ừm."
Bern ấn xuống một chuông trên bàn, quan hầu bưng bữa tối tới, cũng mang ra
một phần đặt trước mặt Karen.
"Không ngon bằng đồ ăn trong nhà ngươi, ráng nhét đầy cái dạ dày là được."
"Được rồi."
Karen ở trong văn phòng bên cùng Bern dùng bữa tối đơn giản... Hoặc có thể
gọi là bữa ăn khuya.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi văn phòng, cùng nhau đi vào thang máy, lại
bước vào tầng khác nhau.
Bern còn cần tiếp tục tham gia hội nghị, Karen thì đến chỗ Deron, muốn dẫn
ông ấy đi gặp Piro.
Lúc Deron bước vào, có thể rõ ràng trông thấy sự mệt mỏi trên mặt, nhưng mà
trong tay vẫn cầm một cái hộp ấm, cười nói với Karen: "Phu nhân ta gói hoành
thánh, cùng nhau ăn không?"
"Phu nhân của ngài tự mình đưa tới?"
"Ừm, bà ấy vừa nãy chờ dưới cao ốc giáo vụ."
Karen chưa hề nói mình vừa dùng bữa xong, mà là mỉm cười gật đầu: "Được
rồi."
Gõ cửa, một người đàn ông trung niên đến mở cửa, hắn nhìn Karen, nói: "Ta là
Nebas, cậu là Karen nhỉ, thầy của ta thường xuyên nhắc lên cậu, ông ấy nói
thiên phú của cậu mạnh hơn ta rất nhiều."
Karen chú ý tới chi tiết hoa văn trên thần bào mà đối phương đang mặc, là một
loạt hoa văn màu đỏ sậm, điều này có nghĩa chức vị của đối phương ở đại khu
Dinger ít nhất cũng là Chủ nhiệm bộ môn, dựa trên cấp bậc, là cùng cấp với
chức Chủ giáo của Deron ở đại khu.
Đương nhiên, có thể trở thành một thành viên trong tổ chuyên gia tham gia sự
kiện này, chắc chắn sẽ không phải là một nhân vật bình thường.
Chỉ có điều là thái độ của đối phương rất rõ ràng, cố ý bỏ bớt chức vị của hai
bên, có chút giống như là đàn anh gặp hậu bối trong trường học, hoặc gọi là...
Sư huynh gặp đệ tử mới mà sư phụ vừa nhận.
"Chào ngài, ta vẫn luôn rất cảm kích khi được ngài Piro chỉ điểm."
"Về sau chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, nếu như cậu đến đại khu Dinger có
thể trực tiếp tìm ta, ta dẫn cậu đi quen biết thêm nhiều bạn bè trong giới."
Đây chính là lời nói khách sáo.
Karen biết thanh danh của mình cực kỳ vang dội, nhưng tuyệt đối không được
người khác quá chào mừng, vị "Học trưởng" này chắc chắn đã sớm biết mình
tồn tại, nếu thật muốn có ý định kéo mình gia nhập tạo dựng quan hệ thì lúc
trước sao không thấy đâu?
Đơn giản là vì vào lúc này Piro đang ở trong văn phòng, hắn ra đây để biểu diễn
một chút cho thầy của mình thấy