tắm xong thay một cái áo khoác vải ka-ki đi ra.
"Các ngươi có mang theo quần áo nào khác ngoại trừ thần bào hay không?"
Karen hỏi.
"Tôi không có." Philomena nói.
"Đi tìm Ashley mượn một bộ, a không, Muri, lúc cậu đi lấy quần áo của mình,
thuận tay lấy một bộ quần áo bình thường ở chỗ Ashley giúp cho Philomena."
"Vâng, đội trưởng."
Philomena thở phào một cái.
Karen chỉ chỉ vào bên trong, hỏi: "Có cần tắm rửa không?"
"Chúng ta ra ngoài để làm gì?"
"Cho dù là đi ra ngoài để xem một buổi biểu diễn ca kịch, cũng phải chuẩn bị
cách ăn mặc cho thật tốt, không phải sao?"
"Tôi đã biết, đội trưởng."
Philomena bắt đầu cởi quần áo.
"Ở trong phòng tắm."
"Ừm."
Philomena đi vào phòng trong phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng
nước chảy.
Karen ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình, tự rót cho mình một ly nước
đá.
Lúc này, Peia gõ cửa tiến đến, đem một bộ quần áo của mình đặt ở trên bàn làm
việc của Karen, sau khi nghe được tiếng nước chảy bên trong, nhìn xem Karen,
có chút tủi thân nói:
"Cho nên, đội trưởng là do ngại ta già rồi, đúng không?"
Karen biết cô là đang diễn kịch cho mình xem, trực tiếp đáp lại nói: "Cho dù cô
và ta ở chung trong một cái phòng tắm thì tôi cũng không làm gì cô cả."
"A, chính là bởi vì đội trưởng không làm gì với tôi nên đó mới là sự sỉ nhục lớn
nhất."
"Cũng là do cô và Fanny nói cho ta biết, trong khi chấp hành nhiệm vụ, không
cần phải cân nhắc những chuyện này."
Peia lắc đầu, cười nói: "Nhưng tán tỉnh ve vãng thuộc hạ nữ không phải là phúc
lợi của lãnh đạo hay sao."
"Cô cũng nói với Neo như thế à?"
"Đừng nóng giận, nói đùa thôi." Peia biết mình có chút quá nóng, xem ra thì
Karen cũng không muốn có gì liên lụy dây dựa với Philomena, một chút cảm
giác mông lung cũng không nguyện ý.
Điều này khiến cô rất hài lòng, ít ra thì lúc trước Karen còn nguyện ý nhìn mình
lõa thể vài lần, mặc dù là lấy một loại ánh mắt thưởng thức pho tượng và bức
tranh.
"Quần áo của Ashley thì Philomena cũng mặc không được đi, cho nên ta lấy
quần áo của mình đến, đội trưởng ngài cũng không chú ý đến dáng người của
thuộc hạ mình à?"
"Ta chú ý đến chuyện này làm gì?"
"Việc này gây bất lợi cho sự hài hòa của tiểu đội, bởi vì khi Ashley nói ra rằng
quần áo của mình Philomena mặc không vừa, cô ấy chắc chắn rất tủi thân, nào
có cô bé nào không quan tâm đến thân hình của mình cơ chứ?"
"Được rồi, ta đã biết. Neo đâu?"
Cũng sắp đến đến thời gian bộ trưởng Enzo xuất phát.
"Chủ nhiệm bảo ta đưa tờ giấy ghi chép này đến cho đội trưởng ngài."
Karen đưa tay nhận lấy tờ giấy từ trong tay Peia, mở ra, trên đó viết một câu
cực kì ngắn gọn:
"Ta đi làm nội ứng của tàn dư Ánh Sáng rồi, cậu đi chỉ huy!"
Karen nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: "Neo điên rồi."
"Ta cảm thấy, chủ nhiệm là vì sợ đội trưởng sẽ có phản ứng như vậy, cho nên đi
trước, chỉ để lại một tờ giấy."
Karen mở tay ra, tờ giấy trong nháy mắt cháy thành tro bụi.
Đúng vậy,
Mình sao có thể sơ sót cái việc này, Neo xét đến cùng thì vẫn là Neo, mấy ngày
nay vẫn luôn ngồi ở trong văn phòng làm việc có lẽ đã khiến hắn ta nghẹn đến
điên rồi nên khi có thời cơ để ra ngoài tìm thú vui thì hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
Được rồi,
Lần này thì thú vị đây,
Sau khi Neo đi qua phía bên kia, người chỉ huy của hai phe chính nghĩa hay
phản diện đều là người cùng một nhà.
Lúc này, tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng lại.
Karen lập tức nói với Peia: "Đi đưa quần áo cho cô ấy đi."
Thật sợ rằng Philomena sẽ cơ thể trần truồng mà bước đến một cách thản nhiên.
Chuyện này có lẽ cũng phù hợp với thói quen trong cuộc sống của cô ta, có lẽ
lúc trong nhà nàng thích để cơ thể trần truồng, nằm mơ cho thoải mái.
Peia cầm quần áo đi vào, sau đó vẻ mặt đau lòng đi ra:
"Quần áo của ta thì lại có chút chật."
Karen không có đáp lại lời này.
Peia thì tiếp tục nói: "Ngày thường cô ta ăn mặc vẫn là quá bảo thủ, ngay cả ta
cũng đoán sai thân hình của cô ấy."
"Được, cô đi mau đi, quý cô Peia."
"Hắc hắc."
Peia không đùa Karen nữa, quay người đi ra phía ngoài, lúc đưa lưng về phía
Karen, còn vừa vỗ bộ ngực của mình vừa thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lúc trước Karen vừa mới vào trong tiểu đội, cô là đùa giỡn người mới;
Bây giờ cô đến dùng chút dũng khí, mới dám tìm một cơ hội để ôn lại cảm giác
lúc trước với Karen, nhưng bây giờ là đùa giỡn cấp trên của mình;
Ừ, lúc trước là thú vị, bây giờ là kích thích, đều rất vui vẻ.
Philomena đi ra, đứng ở nơi đó.
Muri gõ cửa.
"Vào đi."
Muri đi đến.
Karen nhìn đồng hồ, hỏi Muri: "Xe limousine còn dừng ở trong bãi đỗ xe chứ?"
"Còn, đội trưởng."
"Vậy được, chúng ta lên đường đi."
...
Bộ trưởng Enzo ngồi vào trong xe của mình, thư ký của hắn lái xe.
Phía trước có một chiếc xe, lão Colla ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế, dặn dò tài
xế nói: "Lái xe chậm một chút, gần đây đường xá không tốt, chú ý hơn một
chút."
"Vâng, trưởng khoa."
Hai chiếc xe lái ra khỏi tòa nhà cao ốc của tổng bộ, theo sát phía sau, còn có
một chiếc xe limousine.
Trải qua một hồi điều chỉnh thử của Karen, trận pháp ẩn nấp của xe limousine
khởi động, điều này khiến cho việc theo dõi trở nên lại càng dễ hơn.
Sự thiếu hụt duy nhất có lẽ chính là, dễ dàng xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhưng mà vấn đề cũng không lớn, trận pháp phòng ngự bên trong chiếc xe này
xem như đụng phải một chiếc xe hàng chở đầy thùng xe lao đến với vận tốc cực
đại, sau khi va chạm thì có lẽ cửa xe cũng sẽ không có vết lõm nào, còn chiếc
xe hàng kia hẳn là sẽ trực tiếp bị hỏng.
Dù sao cũng là bảo bối mà Neo tốn nhiều tiền để chế tạo, về mặt tính năng thì
đương nhiên không thể chê được.
Muri vừa lái xe vừa nói: "Đội trưởng, đợi chút nữa đội xe phía trước gặp phải
tập kích, cụ thể chúng ta phải nên làm như thế nào?"
"Xem xét tình huống, trước tiên có thể không cần vội xuống xe."
"Được rồi, đội trưởng."
"Đúng rồi, các ngươi đã ăn cơm chưa?" Karen hỏi.
Philomena trả lời: "Lúc chúng ta rời đi thì còn chưa tới thời gian phát cơm hộp."
"Vậy cô nhìn xem cái tủ lạnh nhỏ ở trong xe có cái gì ăn được không."
"Có."
"Ăn đi, đừng khách sáo, chủ nhiệm mời khách."
Thức ăn thông thường ở trong mắt Neo chắc chắn là không phù hợp với chiếc
xe sang trọng này của hắn.