đầu mình, hai tay chầm chậm xoa đầu.
Tiếng gió hòa cùng tiếng chương nhạc du dương trên thảm cỏ xanh, hương hoa
xung quanh thì giống như là một loại rượu ngon, những sự "Ám chỉ" này dẫn
dắt để linh hồn có thể thả lỏng.
Vì tăng cường hiệu quả nghỉ ngơi, Karen còn cố ý tự thôi miên bản thân mình
một chút, để huyễn cảnh này có thể trở nên chân thật hơn một chút.
Nhưng cuối cùng vẫn có chút tiếc nuối, hay là bởi vì phiên bản của cái huyễn
thuật này quá mức cấp thấp, cho nên quá thiếu tự nhiên, giống như là tự mình
đang tự chỉ điểm mình trị liệu vật lý.
Thậm chí, cũng không bằng cảm nhận lúc mình bị thương nằm ở trên giường để
Blanche cẩn thận trị liệu cho mình.
Ít nhất khi đó thì thể xác tinh thần của mình đều ở trong trạng thái thả lỏng tuyệt
đối; Blanch cầm một cái kẹp đặc biệt để lấy từng mảnh da cháy trên người mình
ra, giống như là đang giúp mình lấy ráy tai.
Hả?
Karen nhẹ nhàng lắc đầu, tại sao mình lại nghĩ đến cái này, cứ ngỡ như bị
thương là một chuyện rất hưởng thụ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy trán của mình, phương diện tinh thần bởi vì quá
nhiều trải nghiệm đã có phần trở nên chai sạn, trong hiện thực lại muốn tiếp tục
duy trì cảm giác mới mẻ cũng có chút quá khó khăn.
Một cái tay khác của Karen thì vô thức làm động tác vuốt ve mấy lần, anh bắt
đầu nhớ đến xúc cảm lúc Pall nhảy đến chỗ này rồi để mình vuốt ve phần lưng
mấy cái.
Khi tinh thần và hiện thực xuất hiện sự thoát ly, dù sao cũng phải cần một cái
kim móc, kéo cả hai về rồi khâu lại.
Vậy có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà hồi trước khi Pall và Kevin không có ở
nhà thì mình cũng lười về nhà.
Những động tác nhỏ này của Karen, để tên nữ thần quan Vực Thẳm này hơi khó
hiểu một chút, cô ta đã từng "Phục vụ" rất nhiều khách, xem như là hạng mục
"xoa bóp thư giãn", sau khi kết thúc thì hầu như tất cả khách đều sẽ lâm vào
cảm xúc say mê ảo cảnh tốt đẹp thật lâu mà không cách nào tự kiềm chế, nhưng
phản ứng của vị trước mắt này, có chút đặc biệt.
Nữ thần quan nhớ lại về nghề nghiệp của vị khách này, một tác gia, cô ta cười
cười, có lẽ những tác gia này quen với việc ảo tưởng nên dẫn đến hiệu quả của
huyễn cảnh bị suy giảm?
"Ngài Richard, mời ngài uống tách trà này."
Nữ thần quan đưa một tách hồng trà đến trước mặt Karen.
Ở trong hồng trà có một hương thơm đặc thù bay ra, huyễn cảnh kết thúc, người
bình thường căn bản không cách nào cự tuyệt.
Karen biết, đây chính là "Thuốc bổ", uống nó xong, kích thích ra tiềm lực của
sinh mệnh, không đến mức để người chết bên trong dinh thự gây ra hoài nghi.
Tiếp nhận tách trà, Karen uống toàn bộ vào.
Nước trà vốn tạo ra tác dụng kích thích, hoàn toàn không có công dụng gì đối
với Karen, hiệu quả thậm chí còn kém hơn một điếu thuốc của Lôi Đình Thần
Giáo.
Nhưng Karen vẫn nói: "Lập tức đã cảm thấy tinh thần tốt hơn."
"Ngài Richard, phục vụ đã kết thúc, ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi ở chỗ này."
"Được rồi, tạ ơn."
Nữ thần quan rời đi, tâm trạng của cô ta cũng không tệ lắm, mặc dù đều là
thông qua huyễn cảnh, nhưng trông thấy những người bình thường đê tiện này
bày ra phản ứng theo bản năng nguyên thủy, cũng sẽ vô cùng buồn nôn.
Vị khách này không tệ, chỉ là chọn xoa bóp, không cần phóng túng.
Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa ra, trong lòng nữ thần quan bỗng nhiên có
chút ảm đạm, không biết vì cái gì, cô ta lại có cảm giác tiếc nuối.
Giống như... Mình bỏ qua cái gì.
Chắc là dạo gần đây gặp nhiều cảnh buồn nôn, hơi nhìn thấy một người không
buồn nôn, lại có chút không quen.
Nữ thần quan đi về phía lễ tân, cô ta muốn đi ký đơn xác nhận chờ đợi một
khách khác đến, vừa nghĩ tới tháng này mình còn có nhiều chỉ tiêu không có
hoàn thành như vậy, cô ta cảm thấy rất đau khổ.
Ai, cũng không biết mình lén đưa nhiệm vụ thu thập khí huyết ra bên ngoài,
những tên phía dưới kia rốt cuộc có hoàn thành hay không.
...
Karen không có nghỉ ngơi trong phòng nhiều, sau khi mặc quần áo xong ra thì
khỏi phòng, đi vào thang máy, trông thấy Richard đang tựa trên vách tường,
trong miệng ngậm một điếu thuốc, hít một hơi, lại từ từ phun ra;
Cậu ta cúi đầu xuống, lắc lắc tóc mái cắt ngang trán, tay kẹp điếu thuốc tiện
đường vuốt cằm của mình một cái, vuốt ve những gốc râu cầm vốn cũng chẳng
tồn tại.
Trong ánh mắt, lộ ra vẻ trống rỗng và đồi phế, giống như là vào thời khắc này
đã thấy rõ chân lý, lại mất đi cảm giác phương hướng cụ thể với cuộc sống.
Vẻ mặt và động tác tương tự, thường xuất hiện ở ngoài cửa cửa hàng điểm tâm.
Sau khi trông thấy Karen, Richard lập tức tắt thuốc, đứng vững.
Karen nói: "Xem ra cậu cực kỳ hưởng thụ."
Richard lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, trả lời: "Giống như là một lần mộng tinh
vô cùng đau khổ."
Dù sao cũng là con cái nhà Guman, huyễn cảnh do trận pháp trong phòng tạo ra
cũng không có để cậu ta chìm đắm, nhưng cậu ta ghi nhớ lần này là có nhiệm
vụ, mà Richard cũng không có loại năng lực sữa chữa hiệu quả trận pháp như
Karen.
Bởi vậy, cậu ta bị động tiếp nhận tất cả, dưới sự "Phục vụ" của một thần quan
không có kỹ thuật nghề nghiệp, mộng xuân trong huyễn cảnh.
Nhất là hiệu quả huyễn cảnh của cậu ta kết thúc rất nhanh, trông thấy nữ thần
quan giống như là đang xử lý máu trong dây chuyền lò mổ heo trên vậy, dùng
đồ lau nhà bẩn thỉu trực tiếp lau chùi.
Ai, đây thật là... Hỏng bét.
Những bà dì ở cửa hàng điểm tâm, so sánh với đám thần quan phục vụ ở chỗ
này, tố chất nghề nghiệp đều có thể xem là cao đến chân trời.
Quay đầu, nhìn thoáng qua Karen, phát hiện vẻ mặt Karen bình thường vẫn như
cũ, trong lòng Richard không khỏi bắt đầu bội phục, vị "Đại ca" này của mình,
trên bất cứ chuyện gì đều mạnh hơn mình rất nhiều, ngay cả việc này cũng
không ngoại lệ.
Nhìn xem người ta, người ta có thể dùng sự bình tĩnh để ứng phó nhiệm vụ,
mình còn ở nơi này buồn nôn cái gì.
Richard giơ hai tay lên, vỗ nhẹ mặt mình, để cho mình nhanh chóng khôi phục
trạng thái.
Karen nhìn một chút Richard, không nói gì