Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vụt!"

Verden vung một gậy hoàn mỹ, bóng bị đánh bay ra ngoài.

Ở bên người hắn, Đại tế tự vỗ tay nói: "Không tệ, rất tốt."

Verden cười nói: "Chỉ là học được một chút từ ngài."

"Verden, mỗi lần ta có một sở thích mới, ngươi luôn có thể để cho ta không thấy

cô đơn."

"Đi theo bước chân của ngài là bản năng và càng là vinh quang của ta."

"Được rồi, dù sao cũng đã quen làm Người Cầm Roi, trình độ nịnh hót bây giờ

của ngươi nếu so sánh với ta lúc còn trẻ thì kém hơn quá nhiều."

"Ha ha." Verden ngượng ngùng cười một tiếng.

Ngồi trên vị trí đứng đầu của một hệ thống mẫn cảm, một vài thời điểm, đóng

vai chất phác và ngu xuẩn cho người ở trên xem, gần như đã trở thành nhiệm vụ

cố định mỗi tháng.

Đương nhiên, cũng giống như bản thân Verden chỉ cần cúi đầu xuống thì trong

nháy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng tâm tư của thuộc hạ vậy, hắn biết, Đại tế tự

hẳn là cũng có thể nhìn ra được mình cố ý diễn trò, nhưng hai bên tương tác,

vốn là cố ý thể hiện "Thái độ".

Lúc này, hẳn là "Đại tế tự" đang phê duyệt đến phần văn kiện nào đó ở Thần

Điện công vụ, Norton đang đánh cầu nói:

"A, tiểu Verden của chúng ta lại đánh thắng trận, còn phát quân báo, nói rằng

chiến tuyến kia không còn chiến sự."

Verden lập tức nói: "Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, cũng sẽ để lộ ra một chút

kiêu ngạo của người trẻ tuổi, nếu như lúc trước không phải đi theo ngài, con

mắt của ta cũng sẽ không chuyển từ trên đầu xuống dưới mặt."

"Ha ha ha." Đại tế tự cười, "Verden, nếu lúc trước ngươi biết cả việc đánh trận

thì ta sẽ cho phép con mắt của ngươi treo ở trên đỉnh đầu, không cần phải dời

xuống."

"Vậy sau này không thể gọi hắn là tiểu Verden, ta phải đổi tên gọi tiểu Karen."

"Ngươi đấy, thật sự là cái gì cũng đùa được." Đại tế tự đưa tay vỗ vỗ bả vai

Verden, "Ta thật lo lắng lỡ ta nói gì nhiều, để ngươi chán ghét hắn, đến lúc đó

khi đánh trận xong, ngươi sẽ tìm cơ hội xử lý hắn."

"Chuyện này…ngài… "

"Ha ha ha, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, Daan cực kỳ thích hắn, còn

muốn tiếp tục đề bạt hắn, để hắn đi làm Quân đoàn trưởng của tập đoàn quân

chủ lực."

"Vậy ngài không thể điều hắn đến chỗ Daan, chờ sau khi chiến sự kết thúc, ngài

phải trả hắn lại cho ta."

"Nếu là của ngươi, thì sẽ luôn là của ngươi, chúng ta không nên gây áp lực cho

hắn, để chính hắn chọn thôi."

"Để chính hắn chọn? Không, Đại tế tự, việc này sao có thể … "

"Nhìn xem hắn sẽ chọn chúng ta, hay sẽ chọn Thần Điện."

Verden: "..."

"Không nghĩ tới phải không, hắn cũng sẽ xuất hiện trên danh sách hậu tuyển

Đại tế tự."

"Thuộc hạ thất trách, thuộc hạ chưa từng thăm dò được tin tức này, chủ yếu là vì

Karen quá trẻ tuổi."

"Điều này nói rõ gì?" Norton vung gậy, "Vụt!", sau khi bóng bay ra ngoài,

Norton tiếp tục nói, "Nói rõ là Thần Điện của chúng ta cho rằng ta có thể trường

thọ."

"Thuộc hạ sẽ sắp xếp."

"Không, không cần, ngươi không cần can thiệp, nếu Thần Điện đã chuẩn bị

xong một cái danh sách, vậy thì cũng bớt việc cho chúng ta, chúng ta đối chiếu

theo danh sách này cùng xem xem, nhìn xem có ai ngả theo chúng ta không, nói

không chừng sẽ có đấy, chúng ta có thể bớt việc."

"Thế nhưng người trong danh sách của Thần Điện, gần như đều ngả về phía

Thần Điện."

"Như vậy thì đã sao? Ngươi quên rồi à, lúc xác lập ta là người kế nhiệm của

Rasma, biệt hiệu của ta là gì?

Không, hẳn là cái đám người do ta cầm đầu có biệt hiệu là gì?

Lúc trước,

Trong giáo không ít người gọi chúng ta là … trung thành nhất “Chó săn trung

thành nhất của Thần Điện”."

Thành phố La Giai.

Mason đang đẩy cha của mình là Dis tản bộ phơi nắng, Dis vẫn nhắm chặt hai

mắt ngủ say, Mason thì không ngừng nói chuyện, nói những chuyện nhỏ linh

tình của mình, vợ mình, của Nhà Tang Lễ.

Trước khi mình cũng không quá dám nhiều lời trước mặt cha, bây giờ ông ấy

ngủ say bất tỉnh, mình ngược lại thì càng nói nhiều hơn.

"Thằng nhóc Karen này, đã rất lâu rồi không viết thư, điện thoại cũng không

gọi, chắc là đang bộn bề công việc ở Wien."

Lúc này, Mason nhìn thấy Rasma ngồi trên ghế dài bên bờ sông, nhiệt tình chào

hỏi đối phương.

"Này, Cha xứ Rasma!"

Rasma không đáp lại Mason giống thường ngày, trong tay cầm một tờ báo, nếu

như ánh mắt của Mason có thể xuyên thấu qua tờ báo mà nói thì có thể trông

thấy gương mặt xanh xám của Cha xứ Rasma ở đằng sau.

Lực lượng của Trật Tự bị cấm tiến vào thành phố La Giai, nhưng những người

của các giáo hội khác thì không, ngẫu nhiên, ở thành phố La Giai cũng sẽ có

người của giáo hội khác đến lui, có đôi khi, bọn hắn sẽ mang theo một chút báo

chí giáo hội.

Rasma mặc dù không thể chủ động đi liên lạc với phía ngoài, nhưng hắn cũng

có thể thông qua cách “mượn” để biết một chút tin tức phía ngoài.

Lúc trước, hắn chỉ có thể trông thấy tin tức của Karen trên Tuần Báo Trật Tự.

Còn bây giờ… thì không cần đến Tuần Báo Trật Tự, hình như tùy tiện xem nhờ

báo chí của một giáo hội nào đó, đều có thể rất dễ dàng nhìn thấy tin tức liên

quan đến Karen.

Trước đó không lâu, một vị nữ thần quan trẻ tuổi của Đại Địa Thần Giáo đi theo

giáo viên của mình du lịch, ở trong nhà khách gần ga tàu của thành phố La Giai

một đêm, Rasma lại đi xem nhờ báo.

Hắn phát hiện một cái hộp rất tinh xảo trong vali hành lý của nữ thần quan

người ta, ở trong hộp đựng đầy những tấm ảnh của Karen được cắt ra từ các mặt

báo và từng bức thư tình viết gửi Karen.

Nếu không phải Rasma không thể chủ động liên hệ với giới giáo hội, hắn thật

rất muốn kéo cái nữ thần quan trẻ tuổi kia dậy mà chất vấn cô ta:

"Chẳng lẽ ngươi quên Đại Địa Thần Giáo các ngươi đang đánh trận với Trật Tự

sao!"

Hiện tại, tờ báo mà Rasma đang cầm trong tay là số mới nhất của Nhật Báo

Nguyên Lý.

Nguyên Lý Thần Giáo cũng không tham dự vào trận chiến giữa hai bên trên sa

mạc, duy trì trung lập, cho nên tin tức của Nhật Báo Nguyên Lý được rất nhiều

người quan tâm tình hình chiến sự chào đón, bởi vì nó tương đối khách quan.

Trong số báo này, có đăng chiến tích huy hoàng mà tập đoàn quân số 9 của Trật

Tự giành được, đến lúc này, Rasma mới biết được, Karen không chỉ làm đến

Quân đoàn trưởng quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật, còn lên làm quan chỉ huy tập

đoàn quân, theo lời dự đoán trên Nhật Báo Nguyên Lý, tiếp đó Karen sẽ còn

được bộ chỉ huy Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự nâng lên thêm một bậc.

Rasma liếm môi một cái, đưa tay che lồng ngực của mình.

Trong mắt người ngoài, tốc độ thăng tiến của Karen đã vô cùng đáng gờm, mà

tin tức Rasma biết về bên ngoài đều là xem nhờ, đứt quãng không ăn khớp, cho

nên trong góc nhìn của Rasma, tốc độ thăng tiến của Karen quả thực đã quá

kinh khủng!

Cái thằng nhóc này là đem sự tăng cường cảnh giới đáng sợ lúc còn trẻ của ông

nội nó sang việc thăng chức trong giáo hội sao?

"Hô …."

Rasma không khỏi cảm thấy may mắn nói:

"May mà ta sắp thành công bước ra một bước kia, nếu không thì theo tốc độ

này, nếu cho thằng nhóc kia thêm mười năm… chẳng phải nó sẽ ngồi vào trên

vị trí Đại tế tự rồi sao!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK