đó thấy thế lập tức đi tới muốn xua đuổi cái tên "Dừng xe trái quy tắc" này,
nhưng một người trong đó hình như nhận ra biển số xe của chiếc xe Pens của
Karen, lập tức kéo bạn của mình lại.
Karen quay cửa kính xe xuống, thậm chí anh không có xuống xe đi tiếp đón, mà
là cười nó với Miegel ở ngoài:
"Lên xe đi."
"Ha ha." Miegel có vẻ cũng không ngờ tới Karen tuỳ ý như vậy, hắn cười rồi
mở cửa tay lái phụ ra, ra hiệu cho tiểu thư Dinah ngồi vào, kết quả tiểu thư
Dinah trực tiếp ngồi vào đằng sau, Auggie cũng ngồi vào đằng sau.
Connor ôm cặp, cực kỳ ghét bỏ khi Auggie nhích người vào.
Sau khi Miegel ngồi vào ghế lái phụ, hỏi: "Có cần ta giới thiệu một chút
không?"
"Không cần, đều là người quen." Karen giơ tay lên, chào hỏi, "Dinah, Auggie,
đã lâu không gặp.
Không gọi "Ngài Auggie", cũng không cần xưng hô "Tiểu thư", cho dù là có
người ngoài đang ở đây, cái quy trình này cũng không cần phải tuân thủ.
Dinah trả lời một câu: "Trưởng khu Karen, chào ngài."
Auggie thì hừ hừ một tiếng.
Connor nghiêng mặt qua nhìn Auggie, hỏi: "Ngươi thoái hóa đến nỗi không nói
được à?"
Auggie đối mặt với Connor thường có một sự mất tự nhiên trên bản năng, chỉ có
thể nhỏ giọng mà nói: "Trưởng khu Karen."
Karen nói với Miegel: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Miegel đáp lại nói: "Ta vẫn ổn, chỉ là thấy đói bụng."
"Ừm, ta đã biết."
Karen lái xe trở lại ký túc xá, Healy dựa theo dặn dò của anh đã chuẩn bị xong
nguyên liệu nấu ăn, tiếp theo, Karen sẽ tự mình xuống bếp.
Thật ra, Karen vẫn luôn rất keo kiệt trong việc nấu ăn cho người ngoài, nhưng
vị thư ký trưởng này hiển nhiên là một trường hợp đặc biệt, thật đúng là không
phải Karen cố ý vì xu nịnh, chỉ đơn giản là vị thư ký trưởng này trên điều kiện
tiên quyết là không quen với mình, nhiều lần giúp đỡ và trải đường cho mình.
Cho nên lần này nhìn như là Karen tự mình xuống bếp chiêu đãi hắn, trên thực
tế là lúc trước ăn ké của người ta nhiều nên bây giờ phải trả nợ.
Dinah thì chín chắn hơn nhiều so với lần đầu gặp ở Địa Huyệt Thần Giáo,
nhưng bản tính vẫn như cũ, sau khi đi vào trong nhà Karen, cô trực tiếp hỏi
Karen:
"Ngài Trưởng khu, vì sao mà ngài không tìm một căn nhà lớn hơn để ở?"
Karen đáp lời: "Bởi vì ngài Trưởng khu sợ bị ám sát."
Ký túc xá ở bên cạnh toà nhà tổng bộ, mà lại nối liền trận pháp phòng ngự, mặt
khác, trong cả khu ký túc xá, đều có thuộc hạ của Karen ở, muốn ám sát Karen
ở đây thì độ khó không thua gì trực tiếp tiến đánh tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật.
Lần trước về Ellen trang viên nửa đường bị ám sát một lần về sau, cho tới hôm
nay, Karen lại được đãi ngộ hai lần ám sát.
Một lần bị Philomena giải quyết, khi đó Philomena còn chưa có đi Hoang Mạc;
Một lần bị Connor bẻ đầu, "Bẹp" một tiếng, tiếng gãy vang lên, cô bé giơ thi thể
bắn máu như pháo hoa.
Còn có lần ba chưa kịp tiến hành đã bị Đòn Roi Kỷ Luật triệt phá trước.
Loại ám sát này không có mức độ quá mạnh, bởi vì những người mạnh biết rất
rõ ràng độ khó trong việc ám sát Karen và xem như có ám sát thành công thì
hậu quả sau đó, trong mắt rất nhiều người, Trật Tự Thần Giáo bây giờ đang
tham dự chiến sự Hoang Mạc là vì báo thù cho cả nhà của Đại chủ giáo
Waffron.
"Ngài mà còn sợ chuyện này à?" Dinah có chút tò mò mà hỏi thăm.
"Ta chỉ sợ phiền phức."
Karen buộc tạp dề lên, bắt đầu xào rau.
Miegel chủ động đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: "Có cần ta hỗ trợ không? Bản thân
ta cũng rất am hiểu việc nấu nướng."
Karen nhìn thoáng qua hắn, xác nhận hắn thật sự không phải đang giả bộ khách
sáo, nói: "Giúp ta chiên mấy viên gà trước."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Dinah hỏi: "Chú Verden có biết quan hệ của hai người các ngươi tốt như thế
không?"
Sau khi hỏi xong câu này thì Dinah hối hận.
Miegel không nói chuyện, Karen đáp lời: "Đây là câu hỏi mà đứa trẻ như ngươi
nên hỏi sao?"
"Ta không còn nhỏ." Dinah phản bác.
"Không biết cách nói chuyện, vậy thì còn là trẻ con."
Dinah hừ một tiếng, nói: "Cũng không biết chú Verden nhìn trúng ngươi ở điểm
nào, trước lúc ta đến, chú ấy còn cố ý nhắc đến ngươi ở trước mặt ta."
Rất hiển nhiên là tiểu thư Dinah đang bù lại lúc nãy mình vừa lỡ lời.
Karen đối với cô mà nói, không chỉ là một Trưởng khu, dù gì thì Trưởng khu
của Đòn Roi Kỷ Luật mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, nhưng Karen
là một người duy nhất từng xem mình như quả bóng gôn mà đánh bay tới bay
lui.
Miegel mở miệng nói: "Về sau mỗi khi giữa tháng, đều sẽ có một hội nghị
thường kỳ, thời gian cụ thể ta sẽ thông báo, tốt nhất ngươi đừng bỏ lỡ."
Miegel cũng không lo lắng Dinah sẽ đi đâm thọc, lần này hắn tới là mang theo
lời dặn dò từ Người Cầm Roi, muốn chính thức xác nhận Karen tiến vào vòng
tròn trực hệ, có thể nói, mình là theo lệnh tới để lôi kéo quan hệ.
"Thật sao? Thư ký trưởng." Karen cười nói, "Bây giờ ta có thể gia nhập sao?"
"Là đãi ngộ mà chính miệng Người Cầm Roi công nhận."
"Được rồi, ta đã biết, cám ơn ngài, thư ký trưởng."
"Thật ra ta cũng không có làm gì cả, ha ha."
Dinah không có tiếp tục đứng ở cửa phòng bếp, mà là đi đến ghế sa lon, đánh
giá Connor đang ngồi ở trên ghế sa lon xem sách, cô cúi người, hỏi Connor:
"Ngươi có biết không, thật ra ngươi vốn là thuộc về ta đấy."
Connor hỏi ngược lại: "Trong mơ à?"
Dinah tức giận đến nỗi ngực nhấp nhô một hồi, Auggie ngồi ở bên cạnh chỉ là
nhìn xem, không nói lời nào.
Thức ăn bắt đầu ra nồi.
Connor bước xuống ghế sa lon, bắt đầu ra vào phòng bếp bưng thức ăn bày lên
bàn, lúc đi qua bên người Auggie, nói với Auggie: "Ngươi tàn phế à?"
"Cái gì?"
"Làm việc."
"Ta là khách không phải người hầu."
"Chúng ta là chủ, cũng không phải người hầu."
Auggie chỉ có thể đứng dậy đi hỗ trợ.
Sau khi bát đĩa bày xong, đám người chuẩn bị ngồi xuống, Karen và Miegel
nhường nhau, cái này khiến Dinah và Auggie đã sớm ngồi xuống có chút xấu
hổ.
"Miegel, ngươi là khách."
"Không, Karen, ta chỉ là một tên đến ăn chực."
Hình thức có đôi khi sẽ có vẻ nhàm chán và không có ý nghĩa, nhưng ở chỗ này
lại rất thích hợp, bởi vì Karen và Miegel đều cần nó để thăm dò tính tình của đối
phương trong lần thứ nhất gặp mặt, ranh giới cuối cùng, tạo thành sự ăn ý trong
việc hợp tác.
Vốn lúc vừa gặp mặt lúc vẫn là một tiếng "Trưởng khu", một tiếng "Thư ký
trưởng", bây giờ thì gọi thẳng tên.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Connor đi mở cửa, sau đó quay đầu kêu:
"Người ăn chực thật đến rồi."
Người vào cửa, là Marvalho, ở bên cạnh, là vợ của hắn, Trưởng khu tiền nhiệm
Gaspol.
Miegel, Dinah và Auggie đều đứng dậy, hành lễ với Marvalho:
"Bái kiến ngài Thần tử."
Marvalho khoát tay áo, chủ động đi đến ngồi xuống bên bàn cơm, chất vấn
Karen: "Ta đang ở nhà chờ ngươi mời đến đây!"
"Ta biết, ngài không cần mời cũng sẽ tự mình tới."
Bữa ăn này, ăn cũng rất vui vẻ.
Vốn dĩ sự chú ý của Karen và Miegel không phải trên phương diện dùng cơm,
nhưng Marvalho và Gaspol là chuyên tới để ăn cơm, hai vợ chồng hoặc là mượn
dùng hầu gái Healy hoặc là dứt khoát tới nhà Karen ăn, càng ngày càng không
xem mình là người ngoài.
Nhất là Thẩm phán trưởng Gaspo;, dạo này mập lên không ít, nhưng đây là phát
triển trên mọi mặt, không chỉ mỗi phần bụng, cho nên còn không cần lo lắng là
đang mang thai.