"Các ngươi đi ra ngoài trước."
Leon còn không nguyện ý đi, Karen đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, Leon đứng
người lên, đi theo Karen ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra ngoài, Leon dùng sức hít vào một hơi, thuận tay dùng tay áo lau
lên mặt của mình, gượng ép nở nụ cười, sau đó cười lên hai tiếng:
"A... Ha ha..."
Philomena ở bên cạnh cảm thấy tiếng cười của Leon, còn khó nghe hơn so với
tiếng cười lúc trước của bà nội mình.
Sau khi Leon cười xong, nói: "May mắn mà đêm nay có Richard dẫn ta đến cửa
hàng, nếu không thì bây giờ ta chắc hẳn cũng đã trở thành một cái xác, ta sẽ
không có cơ hội điều tra hung thủ báo thù cho người nhà."
Karen vỗ vỗ bả vai Leon, không nói chuyện.
Thật ra đứng trên góc độ của Leon, hoặc là nói đứng trên góc độ của một người
bình thường, muốn trốn tránh trách nhiệm, muốn tìm một điểm để chuyển sự
thù hận sang, ví như đi trách cứ Richard, lúc này mới xem như bình thường.
Nhưng Leon không có làm như thế, đầu óc của cậu ta vẫn rất tỉnh táo, mặc dù
trong lúc chịu đả kích không kiềm chế được tâm trạng, nhưng cũng không bị
chìm sâu vào trong đó.
Giống như Đại chủ giáo Waffron đã nói vậy, đứa cháu này của ông ấy, nhân
phẩm vẫn đáng để tin cậy, lúc trước biết người xuất hiện tin đồn với vị hôn thê
của cậu ta là Karen, cậu ta cũng không tức giận với Karen ngược lại có thể tiếp
tục mời Karen lén ra ngoài ăn uống trong lúc đang họp.
Dù vậy thì bây giờ Karen cũng không có cách nào để an ủi cậu ta quá nhiều,
hung thủ tiến vào trong nhà của Đại chủ giáo, gần như giết hết mọi người trong
nhà, Đại chủ giáo mặc dù thành công sống sót nhưng cũng bị thương nặng
không thể phục hồi...
Chuyện cũng đã không còn đơn giản là gọi cả tiểu đội đi báo thù cho người bị
thiệt thòi để tìm lại thể diện mà thôi.
"Đội trưởng, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một chút." Leon nói, "Ở chỗ
này, ta thấy có chút ngột ngạt."
"Philomena."
Karen chỉ chỉ Philomena, đồng thời chỉ chỉ vào miệng, ra hiệu cô chỉ cần đi
theo, nhưng nhất định phải ngậm miệng.
Cứ như vậy, Philomena một tay đỡ lấy cánh tay Leon, mang theo cậu ta đi
xuống cầu thang, nếu không thì cậu ta cũng không xuống cầu thang được, bởi vì
cả đoạn đường cậu ta đều nhắm mắt lại.
Cậu ta đã đi qua một lần, cũng chính vì cậu ta đã đi qua, nên không có dũng khí
để mở to mắt bước trở về.
Karen thở dài, xem ra, sau khi chuyện này qua đi thì mình phải chú ý thêm về
tình trạng tâm lý của cậu ta.
Sau đó, Karen bắt đầu từ từ bước đi, mỗi khi đi ngang qua một thi thể đều sẽ
dừng lại quan sát kỹ càng một chút.
Thi thể của hai người hầu trên vách tường trước cửa phòng sách, thi thể của chú
Leon ngồi trên ghế trong phòng sách, thi thể của bà nội Leon ngồi trước cửa sổ
sát đất, thi thể của mẹ Leon ở khúc quanh cầu thang, khi đi ngang qua những thi
thể này, Karen đều dừng lại một hồi lâu.
Đợi đến lúc xuống phòng khách nơi mà thi thể cha của Leon ở đó, Chủ giáo
Bern đi tới sau lưng Karen, hỏi: "Phát hiện được cái gì rồi sao?"
Karen có chút do dự.
"Phát hiện cái gì thì nói ngay, không có gì phải lo lắng, tổ chuyên án đến từ đại
khu Dinger, cũng chưa chắc chuyên nghiệp hơn chúng ta bao nhiêu."
Karen chần chờ nói: "Ta còn không biết tình huống cụ thể."
"Tình huống cụ thể không phải ngươi đã thấy sao, điều mà chúng ta biết, giống
với những gì ngươi đã thấy."
"Ở chỗ của Đại chủ giáo..."
"Đại chủ giáo không có trông thấy sát thủ, sát thủ trực tiếp đánh lén Đại chủ
giáo, trong phòng ngủ chỉ vừa nháy mắt đã hiện đầy cát vàng, sau đó sát thủ thất
bại, đương nhiên, Đại chủ giáo bị thương rất nặng."
"Sát thủ đâu?"
"Có lẽ sát thủ cũng bị thương, là Đại chủ giáo nói, bởi vì lúc ra tay với ông ta,
sát thủ dùng loại thuật pháp liều mạng, Đại chủ giáo phá vỡ thuật pháp kia, tên
sát thủ tất nhiên sẽ phải chịu sự phản phệ lại."
"Có thể bố trí phong tỏa tuyến đường di chuyển của hắn không?" Karen hỏi, "Ý
của ta là, có thể đi phong tỏa các điểm quan trọng của trận pháp dịch chuyển,
và..."
"Ngoại trừ hạt cát, sát thủ không để lại bất cứ thứ gì, loại sát thủ cấp bậc này, đã
không phải chỉ đơn giản là phong tỏa là có thể truy bắt được, ta không có ra
lệnh phong tỏa tất cả trận pháp dịch chuyển trong khu vực thành phố York, bởi
vì điều này không có ý nghĩa.
Hắn hoặc là lựa chọn tuyến đường đã được tính toán từ trước, rơi đi với tốc độ
nhanh nhất, hoặc có thể bây giờ vẫn còn đang tiếp tục ẩn nấp trong khu vực
thành phố York, tóm lại, hắn đang cực kỳ thong thả."
Karen nghe vậy, nhẹ gật đầu.
Chủ giáo Bern có chút tò mò nói: "Tại sao ngươi không nói gì, chúng ta cứ
đứng yên ở đây mà không làm gì à?"
"Bởi vì ta hiểu được sự lựa chọn của ngài, và cũng đồng ý với kinh nghiệm của
ngài."
"Thật sao."
Thật ra, thay một góc độ để nói, Karen và Neo cũng đều có rất nhiều lần trốn
thoát thành công sau khi "Phạm tội", nên Karen cảm thấy thích sát thủ cũng có
thể làm được, vây bắt trong phạm vi cả một thành phố rộng lớn rất khó để có
hiệu quả gì đáng kể.
"Nói một chút về những gì mà ngươi quan sát được, bởi vì ta phát hiện phương
thức khi ngươi quan sát không giống với những người khác, bọn họ chấp nhất
nhìn vào hạt cát, ngươi cũng không phải là đang quan sát hạt cát."
"Ta có một phỏng đoán, ta cảm thấy sát thủ có thể giết chết nhiều người trong
nhà một cách dứt khoát như vậy, ngoại trừ bản thân sát thủ có thực lực cực kỳ
rất mạnh ra, còn có một yếu tố..."
"Nói."
"Thân phận mà sát thủ sử dụng."