là Đoàn trưởng của Đoàn quan sát Nguyên Lý lần này, Viện trưởng của Viện
Chân Lý.
Thần Chân Lý là thần chi nhánh thuộc Nguyên Lý Thần Giáo, địa vị của Viện
trưởng Viện Chân Lý ở trong Nguyên Lý Thần Giáo cũng rất tôn quý.
Về phần một vị khác thì chính là Xinyali, sau một khoảng thời gian dài không
gặp thì khi nhìn thấy cô ta lần này thì Karen phát hiện cô ta cao lớn hơn, cái
kiểu tóc “Bánh ngô” kia và cặp kính dày vẫn không đổi, nhưng làn da đã tốt hơn
trước, khuôn mặt trứng ngỗng cũng nổi bật ra, cả người cũng xinh đẹp hơn
trước.
“Chào thư ký trưởng Karen.”
Hiển nhiên, trong mắt người ngoài thì chức vị Bộ trưởng Bộ Kỷ Luật đã bị chức
vị kiêm đảm nhiệm kia che khuất.
“Ừm, chào, ngồi đi.”
Karen không đứng dậy tiếp đón, tiếp tục dùng com.
Không khí của cuộc gặp mặt này từ vừa mới bắt đầu cũng không phải rất thân
thiện.
Viện trưởng có vẻ hiểu lầm, tưởng rằng bởi vì mình nên mới để cho không khí
có hơi tẻ nhạt, cho nên mượn cớ trong Đoàn quan sát có việc, đứng dậy cáo từ
trước, để Xinyali ở lại nơi này.
Sau khi Karen ăn xong, đặt bát đũa xuống.
Xinyali cũng để bát xuống.
“Ngươi tiếp tục ăn đi.”
“Không, thật ra ta không đói bụng.” Xinyali lấy khăn tay ra lau miệng, “Ta
muốn cám ơn ngươi, không có ngươi thì ta cũng không có ngày hôm nay.”
“Đừng khách sáo, cám ơn ta còn không bằng đi viếng thăm lăng mộ của Neo
một chút.”
Mình và Xinyali có thể trở thành cộng sự thì hoàn toàn nhờ Neo khi bị thương
nặng nhập viện tạo mối quan hệ với người nằm cùng phòng bệnh.
Xinyali nói: “Ta thường xuyên đến đó.”
“Ừm, ta nghĩ hắn ở trên thiên đường sẽ rất vui lòng.”
“Tín đồ Trật Tự các ngươi cũng sẽ không tin tưởng thiên đường tồn tại.”
“Thế nhưng tín đồ Trật Tự chúng ta cũng có mong ước đối với một cuộc sống
tốt.”
“Bây giờ rất nhiều giáo hội khác đều đang đợi xem diễn biến ở nơi này, bao
quát cả nội bộ Nguyên Lý chúng ta.”
“Ta biết.”
“Tại sao Trật Tự Thần Giáo lại phải đưa ra lựa chọn như vậy?”
“Ngươi sai, chúng ta không có lựa chọn, đây là chức trách, là số mệnh, là vinh
quang của chúng ta.”
Xinyali nhẹ gật đầu: “Ta không biết bây giờ ta có thể làm được chuyện gì cho
ngươi, vốn là cộng sự nhưng… sự chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn.”
“Làm việc cho tốt, sống cho tốt.”
“Ngươi thật là qua loa.” Xinyali hít sâu một hơi, sau đó lại từ từ thở ra, “Thần
giáo có ý là vì để cho ta và ngươi duy trì quan hệ tốt, có thể cho phép ta tìm đọc
một vài ghi chép cấm kỵ trong giáo cho ngươi.”
“Thật có lỗi, tạm thời trước mắt ta không cần, nếu như về sau có nhu cầu thì ta
sẽ tìm kiếm sự trợ giúp của ngươi.”
Trên thực tế thì có ông Hoven ở nhà cũng không cần đến Xinyali, có ông Hoven
thì như có được toàn bộ Nguyên Lý Thần Giáo.
“Ngươi có bận không?”
“Còn có thời gian.”
“Được rồi, ta muốn ngồi thêm một chút.”
Xinyali bưng bát lên, tiếp tục bắt đầu ăn. Không phải cô tham ăn, hành động
này giống như lúc trước khi Karen cố ý ngồi ngoài cửa phòng làm việc của
Người Cầm Roi vậy, cần một sự chứng thực có sức ảnh hưởng.
Karen nhìn cô, giống như thấy được mình của quá khứ, chỉ có điều xem như là
Xinyali cũng đã bớt đi sự ngây ngô trước đây.
“Ta ăn xong rồi.” Xinyali lại đặt bát xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng của
mình, cô đã quá no.
“Ngồi là được rồi, không cần thiết cố chịu đựng.”
Xinyali lắc đầu: “Nếu miệng không ăn thì phải nói chuyện, như thế càng lúng
túng hơn.”
“Ta rất đáng sợ sao?”
“Ừm, Đại tế tự của các ngươi không có thư ký lại bỗng nhiên đưa ngươi lên làm
thư ký trưởng, đây không phải như đang bồi dưỡng ngươi như Đại tế tự kế
nhiệm sao, ta là đang ngồi đối mặt với Đại tế tự của Trật Tự.”
Karen đứng người lên, nói: “Vậy ta cũng mong rằng sau này ngươi trở thành
Thầy của Nguyên Lý.”
Xinyali một bên đứng dậy một bên tiếp tục lắc đầu: “Không muốn, sẽ trở thành
khôi lỗi của ngươi.”
“Ha ha.” Karen cười.
Xinyali cũng cười.
Sau khi đưa vị cộng sự trên danh nghĩa này của mình ra khỏi lều, Karen nhìn
thấy Muri ôm một cái hộp đến.
“Bộ trưởng, Loya.”
“Ừm.” Karen đưa tay đặt lên trên cái hộp, mở phong ấn ra, đồng xu ở trong bắt
đầu nổi bồng bềnh, rơi vào trong túi rồi dính chung vào một đồng xu khác đặt ở
trong.
Lập tức thì Loya mặc trang phục của người phục vụ xuất hiện.
Vừa thấy mặt thì cô đã nhảy đến trên người Karen, ôm lấy anh.
“Anh Karen…”
Cái tư thế này có chút chướng tai gai mắt, nhất là có tiền lệ của vị tiền bối
Ukunga kia, rất khó để không khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Chỉ có điều Karen cũng không đẩy cô ra mà là duỗi tay nhẹ đặt trên lưng cô,
duy trì sự tiếp xúc lễ phép.
Bởi vì trong nháy mắt khi tiếp xúc với Loya, sự hậm hực táo bạo và những sự
tiêu cực lo nghĩ trong lòng đều bị cô hấp thu, cả người trở nên tỉnh táo, giống
như là đẩy cửa sổ ra hít thở một hơi khí trời mát mẻ.
Đúng vậy, không cần quá quan tâm người khác nghĩ như thế nào hay thấy thế
nào, mình làm tốt việc trước mắt của mình là được rồi.
“Em rất nhớ anh Karen đó.”
Karen buông tay ra, Loya trượt xuống khỏi người Karen, nắm thần bào, ngẩng
đầu, nhìn xem Karen.
“Ồ… “
Trước đó ngay cả tiếng động lúc dùng cơm tiếp khách trong lều cũng không thể
đánh thức thì bây giờ Connor trong tiếng gọi “Anh Karen” lại tỉnh dậy vuốt mắt
bước ra ngoài lều.
Sau khi nhìn thấy Loya thì trong mắt Connor lộ ra sự cảnh giác, chu miệng lên.
“A, bé Connor của chúng ta trưởng thành rất nhiều so với lần gặp mặt trước đó,
làn da cũng càng ngày càng trắng nõn.”
Loya đi tới, ôm Connor.
Loya vốn trông như một cô bé, khi cùng ôm với Connor trông như hai chị em
ôm nhau.
Ở trên phương diện lập trường thì không thể nghi ngờ rằng Connor và chị Pall
đứng trong cùng một chiến hào, không đúng, là cùng chị Pall đứng chung trong
một chiến hào với Eunice.
Nhưng sao mỗi lúc gặp mặt thì Loya đều đối với mình rất dịu dàng, còn khen
mình trắng ra đấy.
Muri bẩm báo nói: “Bộ trưởng, có một vị tự xưng là đội trưởng tiểu đội đặc biệt
Đòn Roi Kỷ Luật đến cầu kiến ngài.”
“Để hắn vào.”
“Vâng, Bộ trưởng.”
Karen quay người, nói với Loya: “Chúng ta bắt đầu làm việc trước.”
Loya nhẹ nhàng run run chóp mũi, mang theo một chút nức nở nói: “Ừm, đúng
vậy, công việc quan trọng, mỗi lần anh Karen tìm người ta cũng là do có việc.”
Connor thấy thế, cũng lộ ra vẻ có chút áy náy.
Karen đưa tay vỗ đầu Loya một cái, cười nói: “Lần này có thể ở lại lâu hơn.”
“Thật sao?” Lúc này Loya nở nụ cười, ôm Connor trước mặt hôn một cái.
“Ôi.”
Connor muốn đẩy Loya ra, trong lòng cũng càng không ngừng tự tỉnh táo bản
thân để không bị ăn mòn, nhưng mỗi lần cảm xúc phòng bị và kháng cự vừa
xuất hiện trong cơ thể mình, sau khi tiếp xúc với Loya đều biến mất.
Vị đội trưởng kia được Muri dẫn đến, là một vị nữ đội trưởng, trước tiên cô ta
hành lễ với Karen:
“Bái kiến Bộ trưởng Karen, ta là đội trưởng Mihaci của tiểu đội đặc biệt.”
Thần quan Đòn Roi Kỷ Luật càng muốn gọi Karen là Bộ trưởng, mà không phải
thư ký trưởng.
“Chào ngươi.”
Mihaci lấy ra một viên đá màu đen, lúc này, bên trong viên đá đang phát ra ánh
sáng.
“Thưa Bộ trưởng, phụng mệnh lệnh của Người Cầm Roi, hiện tại giao lại nó
cho ngài, mục tiêu của chúng ta cũng đã trôi trở về, nhưng...” Nhưng Mihaci
nhìn chung quanh, “Chúng ta không có năng lực tiến hành tiếp ứng trục vớt.”
Biển đen bởi vì dị biến xảy ra nửa tháng trước, diện tích đã lập tức mở rộng gấp
mấy lần, khiến cho độ khó ban đầu của nhiệm vụ tiếp ứng cũng tăng lên vô số
lần, mà bọn hắn là tiểu đội thi hành nhiệm vụ đặc biệt của Đòn Roi Kỷ Luật là
không tư cách điều động đội trinh sát Ky Sĩ Đoàn phối hợp công việc trục vớt.
Mihaci tiếp tục nói: “Chờ sau khi vớt lên thì trong tiểu đội chúng ta có người
thức tỉnh chuyên môn, xin ngài giao cho lại cho chúng ta.”
Karen nhẹ nhàng lung lay viên đá trong tay, rất bình tĩnh nói: “Việc này đã
không còn quan hệ với các ngươi rồi.
“Ngài Bộ trưởng…”
“Trở về bàn giao đi, nói là mệnh lệnh của ta.”
“Vâng, thưa Bộ trưởng.”
Mihaci dẫn người rời đi.
Karen giơ viên đá lên, vầng sáng bên trong đang không ngừng phóng đại, có
nghĩa rằng cái quan tài kia càng ngày càng gần.
“Connor, Loya, chúng ta phải xuất phát rồi. Muri, đi thông báo Daan, nói ta sẽ
lập tức tiến hành xuống một đợt thăm dò nữa, mặt khác, thông báo cho Morindi
đến nơi này của ta tập hợp.”
“Vâng, Bộ trưởng.”
Không chờ đợi hồi âm từ Daan, Karen đã đứng trên lưng Connor, bay vào vùng
biển đen một lần nữa.
Đại pháp sư vong linh Morindi nhận lấy viên đá từ tay Karen, tò mò hỏi: “Thiếu
gia, tại sao Đại tế tự muốn thu nó về?”
“Bởi vì Đại tế tự muốn biết đáp án.”
“Vậy vì sao Đại tế tự lại không để ngài mang quan tài đến trước mặt hắn?”
Liên tưởng đến thái độ hờ hững khi đó và vết thương trên trán của Đại tế tự,
Karen đáp:
“Bởi vì có lẽ Đại tế tự đã biết đáp án.”
Morindi thở dài, nói: “Hắn vẫn luôn như thế, bất kể đối mặt chuyện gì thì hắn
cũng đều lấy bản thân làm trung tâm, không quá bận tâm đến cảm nhận của các
thuộc hạ.”