Giáo bây giờ đang chuẩn bị làm cái gì, nếu như quả thật muốn điền một cái tên
lên trên phiếu tên sách, vậy thì tại sao không thể là Sinh Mệnh Thần Giáo chứ?"
Darien mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là hắn đang cân nhắc.
"Thời cơ là do giành lấy, có đôi khi, cũng phải đặt cược."
"Ta đã biết."
Darien đi đến trước, cắm mầm cây trong tay xuống đất, rất nhanh, một cây đại
thụ mọc ra, cành lá rậm rạp.
Lúc này có mấy con quạ đen liên tục bay đến, Bá tước Recar bắt lấy đám quạ
đen, xem xét từng con một rồi báo cáo:
"Phía bên Pall và Filsher cũng chưa tìm được vị trí của thiếu gia, chúng ta đến
đây quá trễ."
Alfred lắc đầu, nói: "Nếu như đến sớm thì ngươi muốn làm cái gì?"
Bá tước Recar: "Chuyện này…"
Alfred: "Các ngươi phụ trách xử lý nơi này một chút, nếu như kế tiếp còn có
báo cáo về sự kiện tương tự thì đều dựa theo cái quá trình này để xử lý."
Darien buông tay nói: "Thế nhưng mà ta chỉ có một cái mầm cây mà thôi!"
"Vậy thì đem xác ngươi nộp lên."
"Nếu như có thể bởi vậy mà để Trật Tự khai chiến với Sinh Mệnh thì cũng
không phải là không thể được."
Alfred lười nói nhảm với tên đầu trọc này thêm, quay người đi ra khỏi khách
sạn.
Vừa lúc này, Muri được giao việc đi diệt khẩu cũng trở về, thấy Alfred rời khỏi
khách sạn một mình thì hỏi:
"Alfred, ngài đang…?"
"Không cần đi theo ta."
"Được rồi."
Alfred bước ra phố, ẩn vào trong đám người, hắn bắt đầu ngâm tụng trong lòng:
"Đấng vĩ đại, ánh sáng của ngài mãi luôn chỉ dẫn để ta tiến lên, bây giờ xin ngài
hãy ban chỉ thị cho tín đồ thành kính nhất, để hắn có thể tiếp tục đi theo bước
chân của ngài."
...
Phương thức di chuyển một cách máy móc vẫn tiếp tục, nhưng lần này khác với
lần trước, thỉnh thoảng Karen có thể nghe thấy âm thanh ở bên tai, trong tầm
mắt cũng có thể nhìn thấy sắc thái một cách gián tiếp.
Karen vẫn chưa thể đoạt lại "Bản thân", nhưng cơn nghiện đói cũng đang gặp
vấn đề trong việc khống chế "Bản thân".
Hai bên giằng co, cũng không ai chịu buông tay, khiến cho kết quả là bây giờ
Karen giống như một người uống say đang dạo bước không mục đích giữa
thành phố.
Lần trước chẳng có mục đích là một loại mục đích, lần này, chỉ đơn giản là bản
thân anh không biết phải đi đâu, nói cách khác, bây giờ Karen đang ở trong
trạng thái hoàn toàn "Buông thả bản thân".
Những người trên phố bắt đầu có thể trông thấy Karen, nhưng một giây trước
còn trông thấy Karen sắp đi về phía mình, một giây sau, cái người kia lại biến
mất khiến không ít người kinh ngạc mà cho rằng là mình gặp ảo giác.
Cứ lảo đảo phiêu lãng như một hồn ma, trong hư vô tối tăm như có một sự dẫn
dắt, Karen đi tới cổng một khu chung cư, tầng dưới cùng chung cư treo một
bảng hiệu…Công ty chăm sóc người chết Millerton.
Karen dừng bước trước cổng, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.
Một chiếc xe tang lái vào nơi này, dừng lại trước cửa.
Lái xe là một tên mập mạp, một người cao gầy ngồi ở hàng ghế sau.
Tên mập sau khi xuống xe thì dùng sức đóng cửa lại, mắng:
"Đáng chết, lại chậm một bước, chỉ chậm một bước thôi mà đơn hàng ở bệnh
viện này đã bị cướp mất rồi, y tá nói vị khách kia rất có tiền, lúc trước khi trị
liệu dùng không ít phương án trị liệu đắt tiền!"
Người cao gầy trợn mắt nhìn mập mạp một chút, tức giận nói: "Bảo ngươi đi
sớm một chút, đến bãi đỗ xe bệnh viện ngồi chờ sẵn, ngươi lại không đi mà nhất
định phải đến cửa hàng điểm tâm, bây giờ hay rồi, khách hàng cũng mất."
"Chuyện này có thể trách ta sao, ngươi lập gia đình có vợ rồi nhưng còn ta thì
có à!"
"Được rồi được rồi, không nhiều lời với ngươi, ngươi cứ đợi để nghe ông chủ
mắng đi, ta cũng sẽ không giấu diếm giúp ngươi đâu."
"Còn có phải là anh em hay không đấy, còn có phải là anh em không!" Tên mập
ôm lấy vai tên cao gầy, "Nếu ngươi dám báo cáo ta thì ta sẽ nói cho vợ ngươi
biết về quan hệ của ngươi và cái hộ sĩ nội trú kia."
Đột nhiên, Karen xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
Tên mập và tên cao gầy: "A!!!"
Sau đó, Karen biến mất không thấy đâu.
Tên mập đưa tay chỉ về phía trước: "Hình như ta vừa nhìn thấy ai đó."
Người cao gầy: "Ta cũng thế."
"Có phải là hai người chúng ta nhìn nhầm rồi không?"
"Có lẽ vậy, đi thôi, chúng ta đến quán rượu gần đây uống một ly đi, áp lực công
việc của chúng ta quá lớn."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Karen đi vào trong công ty chăm sóc người chết này, mặc dù Thẩm phán quan
của Trật Tự Thần Giáo thích mở Nhà tang lễ để làm Sở thẩm phán của mình,
nhưng cái công ty này rõ ràng không phải do thần quan Trật Tự mở, chỉ là một
Nhà tang lễ bình thường.
Lầu một là sảnh viếng tang, không có lầu hai, nhưng có tầng hầm là chỗ của nhà
xác và phòng làm việc.
Nhân viên của Nhà tang lễ cũng không ở chỗ này, chỉ xem nơi này như nơi làm
việc bình thường mà thôi.
Karen đi vào tầng hầm, bên trong phòng làm việc, có một người phụ nữ đang
vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại, khách hàng thì đang nằm ở trên chiếc giường
thép, là một khách hàng nữ, có lẽ là chết vì tai nạn, đầu và gương mặt bị tổn
thương rất nghiêm trọng.
"Mẹ nó, cái thi thể này bảo ta làm sao chỉnh sửa được, cũng đã nát thành ra thế
này, ngươi lại không chịu thêm tiền thì ai muốn đi làm miễn phí cho ngươi, ta
không làm, ngươi tìm người khác đi!"
Cúp điện thoại, người phụ nữ đứng người lên, cất dụng cụ vào trong túi, sau đó
bước đôi giày cao gót ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi cô ta đi ra thì lại quay đầu nhìn thoáng về, hình như lúc vừa bước ra có
trông thấy một bóng người.
"Mẹ nó, tối hôm qua thức đêm đánh bài ngủ không ngon, bây giờ mà vẫn còn
hoa mắt!"
Người phụ nữ rời khỏi tầng hầm.
Karen đi vào phòng làm việc, ngồi xuống trên chỗ mà người phụ nữ kia vừa
ngồi, nhìn về vị khách đang nằm trên tấm giường thép.
Mặc dù bộ mặt bị tổn thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhận ra được
cô ta còn rất trẻ.
Đáng tiếc, cha mẹ của cô ta lựa chọn nhầm Nhà tang lễ, vị trí quan trọng nhất
trong một Nhà tang lễ đó là người trang điểm, nhưng người trang điểm của Nhà
tang lễ này lại còn là người được thuê ngoài. Karen cứ ngồi yên như vậy một
hồi lâu, trong đầu vẫn đang trống rỗng.
Sau đó, anh đứng lên, đi tới một góc của phòng làm việc, bên trong có một cái
thùng dụng cụ màu xám, sau khi mở ra thì nhìn thấy không ít công cụ bên trong
đã hoen rỉ.
Karen dùng tay mình hơ qua từng món công cụ.
Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện lòng bàn tay của Karen thỉnh thoảng có ngọn
lửa màu đen lấp loé, đây là đang dùng ngọn lửa Trật Tự để… loại bỏ vết rỉ.
Cầm lấy công cụ đã xử lý xong, Karen ngồi trở về, sau đó, anh lại mờ mịt