Thần Trật Tự từng dùng thần niệm hỏi thăm Thần Nguyên Lý, làm sao để nhổ
Cây Sinh Mệnh lên, Thần Nguyên Lý chỉ ra phương pháp, sau khi nghe xong thì
Thần Trật Tự cảm thấy quá mức phiền phức, sau khi dùng Thanh Kiếm Hỗn
Mang chặt ngã Cây Sinh Mệnh thì trực tiếp rời đi.
Về phần tại sao Trật Tự Thần Giáo không miêu tả nhiều hơn về đoạn ghi chép
đặc sắc này, là bởi vì những miêu tả tương tự đã quá nhiều, cái này khiến hậu
thế trong Trật Tự Thần Giáo vì tô vẽ thêm, không thể không tiến hành tân trang
lại một chút cho những sự kiện này.
Nhất là trong kỷ nguyên mà Trật Tự Thần Giáo và Ánh Sáng Thần Giáo đang
đối kháng nhau, ngươi muốn lôi kéo những Thần Giáo khác đứng ở phe mình,
nhưng trong thần thoại tự thuật của ngươi lại còn ghi chép năm xưa Chủ Thần
nhà mình từng nhục nhã Chủ Thần của người ta, làm vậy cũng có chút khó coi.
Mà lại, trong kỷ nguyên trước Sinh Mệnh Thần Giáo là đứng bên phía của Ánh
Sáng Thần Giáo, sau khi Ánh Sáng Thần Giáo diệt vong thì Đại tế tự khi đó của
Trật Tự Thần Giáo là Protaras đã tự mình chủ trì việc thanh toán những Thần
Giáo đứng bên phe Ánh Sáng.
Sinh Mệnh Thần Giáo trong thời kỳ đó bị tước đoạt quyền khống chế tuyệt đối
của hơn mười khu Thánh địa, còn bị ép phải giao ra rất nhiều thứ trong hệ thống
của mình, hiện tại trong bệnh viện giáo hội của các Thần Giáo và Bộ môn liên
quan đến Dược học, đều có cái bóng của Sinh Mệnh Thần Giáo.
Nhưng dù cho như thế, hiện nay Sinh Mệnh Thần Giáo vẫn tiếp tục duy trì địa
vị của Thần Giáo chính thống như cũ, từ đó đã có thể thấy được nội tình của
Thần Giáo cổ xưa trong suốt ba kỷ nguyên này rốt cuộc sâu đến dường nào.
Lúc này, Darien ngẩng đầu, nhìn về cái bóng đen đang bay đến ở phía trước,
ánh mắt của hắn có chút phức tạp.
Hắn biết khí tức của Dimotri biến mất có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn cũng
không cảm thấy e ngại, một mặt là bởi vì hắn có sự tự tin tuyệt đối với thực lực
của mình, mặt khác thì là bởi vì lập trường đối lập tự nhiên kéo dài suốt hai kỷ
nguyên giữa Sinh Mệnh Thần Giáo và Trật Tự Thần Giáo.
Chỉ là, hắn cực kỳ nể trọng Karen.
Trong cái đoàn thể tạo thành từ những người trẻ tuổi của các Thần Giáo này,
hắn vẫn luôn vô cùng trầm mặc và ít nói, bởi vì bên trong hắn vô cùng tự ti,
nhất là khi ở giữa những người trẻ tuổi phần lớn đều có gia thế rất tốt này.
Mẹ của Darien, mang thai hắn khi đang ngủ trưa bên cạnh Hồ Sinh Mệnh,
nhưng lời miêu tả tựa như ghi chép trong thần thoại tự thuật này, là do sau này
vì Darien dựa vào thiên phú của mình vươn lên nên Thần Giáo vì cân nhắc cho
hình tượng của hắn nên đã thêu dệt ra câu chuyện hoang đường này.
Trước lúc vươn lên, Darien có một cái tên gọi, đó là con hoang.
Mẹ của hắn không phải là mơ thấy lời chúc phúc của Thần Sinh Mệnh nên
mang thai hắn, trên thực tế, năm đó mẹ của hắn là bị ép buộc.
Chính hắn, là dấu ấn cho sự khuất nhục của mẹ mình.
Mẹ hắn đã đổ dồn tất cả sự phẫn nộ và oán niệm vào trên người hắn, cho nên
tuổi thơ của hắn là khoảng thời gian sống trong lời trào phúng của người bên
ngoài và những lời nguyền rủa của mẹ mình.
Hắn không hận mẹ của mình, bởi vì là mẹ đã ban cho hắn sinh mệnh này.
Nhưng mà, khi hắn vừa trưởng thành để lộ ra thiên phú và năng lực, được mọi
người xem trọng, sau một buổi tối, mẹ của hắn ăn mặc trang điểm, yêu cầu hắn
cùng đi đến nhà "Cha ruột" để nhận người thân.
Hắn nhẹ gật đầu, vào đêm ấy, hắn tự tay dùng dây leo ghìm chết mẹ của mình,
nhìn xem bà ấy giãy dụa ở trước mặt cho đến hơi thở sau cùng.
Sau đó, hắn dùng dây leo bản mệnh của mình để hấp thu hoàn toàn thi thể của
bà ấy, đây là quá trình tiêu chuẩn sau khi thần quan của Sinh Mệnh Thần Giáo,
hoặc là bị đồng nghiệp của mình hoặc là bị người thân của mình hấp thụ, trở
thành chất dinh dưỡng mới cho sinh mệnh của đối phương.
Hắn tuyên cáo với bên ngoài là ngọn lửa sinh mệnh của mẹ hắn đã tắt, chết một
cách tự nhiên.
Trong tang lễ truyền thống không sử dụng quan tài của Sinh Mệnh Thần Giáo,
có không ít người tới tham gia, giáo viên của hắn, bạn học của hắn, đều khuyên
hắn hãy nén bi thương, không ai sẽ hoài nghi sự thật về cái chết của mẹ hắn,
cũng như năm đó không ai sẽ chú ý một thần bộc của Sinh Mệnh Thần Giáo bị
làm nhục.
Mấy năm sau, càng có lời "Truyền ngôn" khác xuất hiện, nói rằng là mẹ của hắn
mang thai hắn khi ở trong Hồ Sinh Mệnh, trông thấy hắn thật sự trở nên ưu tú
sau khi trưởng thành, giống như là đã hoàn thành sứ mệnh quang vinh kia của
mình cho nên khóe môi bà ta mỉm cười rồi rời đi.
Khi địa vị của ngươi càng cao, khi ngươi thiên phú càng ngày càng mạnh, vầng
hào quang trên người ngươi cũng sẽ càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, khi
những người bên ngoài nhìn vào mọi thứ ở xung quanh ngươi, đều sẽ mang theo
sự méo mó tạo thành do vầng hào quang ấy ảnh hưởng.
Hắn không phải là bởi vì hận thù mà giết mẹ mình, lúc trước sau khi bị làm
nhục, sở dĩ mẹ của hắn lựa chọn sinh hắn ra, là bởi vì bà ta muốn bằng vào đưa
con này để được gia tộc của người đàn ông kia chấp nhận, hi vọng một ngày kia
có thể ôm đứa bé đến gõ vang cửa lớn của gia tộc lớn.
Nhưng bà ta thất bại, dòng dõi của gia tộc kia quá cao, người đàn ông kia sau
khi trải qua thời kỳ tuổi trẻ hoang đường, cưới một người vợ có thể mang lại sự
giúp đỡ lớn hơn cho sự nghiệp của mình trong giáo hội.
Về sau, cách mỗi một năm hoặc là nửa năm, bà ta đều sẽ bỗng nhiên cảm thấy
không cam tâm, bỗng nhiên phẫn nộ, bỗng nhiên đau khổ để rồi đi ngược đãi
con trai của mình.
Là một thần quan, cho dù là thần quan cấp thấp, bà ta cũng có được rất nhiều
phương pháp so với một người đàn bà bình thường để ngược đãi một đứa bé.
Darien không nhớ rõ bao nhiêu lần cả người mình đầy vết thương, quỳ gối trong
đêm tuyết trước cổng lớn của gia tộc kia, cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần bị
mẹ của mình hạ độc, cào vào bậc thang trước cổng gia tộc kia trong sự đau đớn
…
Trên người hắn, có rất nhiều vết sẹo bị để lại do phương pháp đặc thù, có trời
mới biết cái người đàn bà cả một đời cũng chỉ là thần bộc kia rốt cuộc đã học từ
đâu những thủ đoạn ấy, vết sẹo do bà ta để lại trên người không cách nào mờ
dần theo thời gian, ngay cả y bác sĩ trong bệnh viện giáo hội cũng không thể
chữa trị tận gốc hoàn toàn.
Sau mỗi lần xử lý, không bao lâu sau, vết sẹo sẽ lại hiện ra ở vị trí tương tự trên
người mình.
Hắn cũng không hận bà ấy, nhưng cơ thể và linh hồn của hắn, vĩnh viễn nhớ kỹ
tất cả những gì mà bà từng làm.
Vào năm hắn mười sáu tuổi, dưới sự tiến cử của các giáo viên, hắn có được cơ
hội tiến vào Vườn Sinh Mệnh để rèn luyện, đó gần như là dấu hiệu cho tiền đồ
tương lai xán lạn của hắn.
Hắn về nhà, báo tin vui này cho bà ấy biết.
Hắn hi vọng bà ấy có thể buông xuống, bởi vì hắn hiểu rằng bà ấy từng chịu sự
uất ức và nhục nhã, quan trọng nhất là hắn có thể không hận bà ấy vì tất cả
những chuyện bà ấy từng làm với mình từ bé, thật sự, hắn có thể làm được.
Nhưng bánh răng vận mệnh sớm đã cuốn bà ấy theo, bà ta đã theo thói quen mà
tiếp tục đẩy bánh răng đi, thậm chí càng lôi kéo theo tất cả mọi thứ ở bên cạnh,
cùng bà ta tiếp nhận sự tra tấn đau khổ này, nếu không nội tâm của bà ta sẽ cảm
thấy vô cùng không cam tâm.