anh đã ý thức được có chuyện gì xảy ra.
Ở cái nơi này, xuất hiện âm thanh của một bé gái, còn gọi ngươi là "Cha", vậy
lúc này ngươi đang bị đặt vào thân phận gì cũng đã vô cùng rõ ràng.
Huống hồ, Karen đối việc mình bị "Ngộ nhận" thành thân phận kia, cũng xem
như là có kinh nghiệm đối phó phong phú.
Cũng chính là căn cứ vào điều này, anh mới có thể nhiều lần thông qua việc
đóng vai thành những "Vị vĩ đại" mà thành công lừa gạt đối thủ.
Pall cũng từng phàn nàn vì cái gì mà cô không thể "Đóng vai" thành công, chỉ
có thể nói rằng trí tưởng tượng có nguồn gốc bắt đầu từ hiện thực.
Về phần tình huống hiện tại,
Dấu ấn tinh thần?
Mảnh vỡ kí ức?
Hay vốn là đang tồn tại, hay là khu vực này hỗ trợ lưu giữ?
Karen bắt đầu phân tích nguyên nhân.
Thần Điện phong tồn "Khu Vui Chơi Thất Lạc", bởi vì ông nội của mình dùng
mảnh vỡ Thần cách để kích nổ Thần Điện dẫn đến nơi này xuất hiện khe hở, lão
Lister tham ăn thường xuyên tới đây để kiếm một bữa ngon.
Nếu nói trên một mức độ nhất định thì hành động của Lister khiến cho việc
canh giữ nơi này bị hạ thấp xuống, dù gì thì nơi này đã có người sớm thăm dò
đường đi.
Nhưng thật sự vừa đúng lúc, chính mình tới, đã trúng số.
Karen cũng không có cảm thấy mình rất oan uổng gì, bởi vì chính mình và vị
Thần Trật Tự kia có mấy điểm nào đó đặc biệt tương tự với nhau, mảnh vỡ của
Ankara được Nguyệt Nữ Thần Giáo phong ấn trong cơ thể của vị thần tử kia
từng ngộ nhận bóng lưng của mình thành cha của cô ta.
Bây giờ việc cần phải cân nhắc chính là, mình nên làm thế nào để rơi khỏi
"Vòng xoáy" nơi này.
Anh thật sự không thích luôn luôn đi dòm ngó thăm dò bí mật của người khác,
cho dù là bí mật của Thần.
Nếu như là loại việc đục một cái lỗ trên vách tường rồi nhích một cái ghế đến
để ngồi nhìn trộm, Karen sẽ cảm thấy cực kỳ bỉ ổi, nhưng nếu mình bị ép buộc
để xem mà nói, vậy thì xem một chút đi;
Nhưng vấn đề là, loại "Nhìn trộm" này thường thường sẽ hành hạ mình đến nỗi
chết đi sống lại, lần trước hình chiếu của Dis kém chút vì bảo vệ mình mà trực
tiếp tiêu tán, đến bây giờ thật không dễ dàng mới hồi phục lại một chút.
Tóm lại, anh không phải nhà nghiên cứu về môn Thần học, không có cái tinh
thần giác ngộ vì tìm hiểu "Sự Thật" nên không tiếc phải chết kia.
Cho nên, Karen không chỉ không có quay đầu lại, ngược lại tiếp tục đi ra ngoài,
đồng thời cố hết sức phong tỏa tất cả cảm giác của mình đối với bên ngoài.
Nếu như đây là "Huyễn cảnh", vậy thì mình cứ tiến hành bài trừ;
Nếu như đây là hình chiếu của cảnh tượng nơi này, vậy thì mình lựa chọn rời đi;
Nếu như đây là do dấu ấn tinh thần khống chế... Như vậy ngươi hoặc là thật sự
ra tay ngăn cản ta, hoặc là bị ta đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Từ vừa mới bắt đầu, Karen đã lựa chọn thái độ không hợp tác gay gắt nhất,
không có ý định chủ động bàn bạc hoặc là chìm đắm vào trong.
Nhưng mà, khi Karen nhanh chóng tăng lên sóng ý thức của linh hồn mình, lại
phát hiện tại bên ngoài, cũng không tồn tại huyễn cảnh và sức mạnh tinh thần
khống chế.
Không phải huyễn cảnh?
"Cha, ngài chờ con một chút, ngài chờ con một chút..."
Tiếng kêu của bé gái lại xuất hiện, không chỉ không có giảm xuống, ngược lại
trở nên càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng bước chân
truyền đến từ sau lưng, điều này có nghĩa rằng tất cả đều đang trở nên chân thật.
Karen bắt đầu lấy tốc độ nhanh hơn để rời đi, dựa theo kinh nghiệm, khi ngươi
đối phó với thái độ không hợp tác như thế này, đối phương hoặc là chỉ có thể để
ngươi rời đi, hoặc là sẽ dùng sức mạnh cưỡng chế.
Đối với Karen mà nói, hai loại tình huống này đều tốt hơn tình trạng mơ hồ
không rõ như bây giờ.
Karen đi ra khỏi vườn rau, anh đi đến bên cạnh tòa thành, nhưng anh vẫn không
có trông thấy bóng dáng của Pall, điều này có nghĩa rằng mình vẫn còn ở trong
khung cảnh này.
Con Mắt Ám Nguyệt!
Thật ra, năng lực của Con Mắt Ám Nguyệt cũng không mang theo tác dụng
"Đánh thức bản thân” hay "Loại trừ hư ảo", bởi vì Con Mắt Ám Nguyệt vốn là
cực đoan, thậm chí có thể nói là ánh mắt báo thù của Nữ Thần Ám Nguyệt.
Nhưng chính vì loại cực đoan này, ở một mức độ nào đó ngược lại cũng có thể
đưa đến hiệu quả phá vỡ sự che đậy, giống như là một người thật sự bị cơn phẫn
nộ làm cho đầu óc nóng nảy thì chắc chắn cũng không nghe lọt tai những lời
của người bên cạnh... Ừm, lúc này người bên cạnh muốn lừa gạt ngươi thì
ngươi cũng nghe không lọt.
Hai con ngươi của Karen nổi lên màu đỏ, trong tầm mắt bị nhuộm dần lên một
màn máu, sau đó, anh trông thấy một cái mặt mèo đáng yêu xuất hiện trước mặt
mình, nó đang nói chuyện, nó đang kêu gọi chính mình.
Pall...
Không có nghe được âm thanh, nhưng Pall chắc là đang từng lần một gọi tên
của mình, cô không có việc gì, còn mình có việc, mà ở sau lưng Pall, Karen còn
nhìn thấy những bụi dây leo.
Mình bây giờ, còn đang ở bên trong vườn rau?
Đáng tiếc, loại cảnh tượng này cũng không tiếp tục quá lâu, sau đó phía sau
lưng lại có tiếng kêu vang lên:
"Cha!"
Bóng dáng của Pall biến mất không thấy, Karen tựa như là một người chìm dưới
nước thật lâu vất vả lắm mới trồi lên trên mặt nước, nhưng còn chưa kịp hít một
hơi, dưới nước đã xuất hiện một cái tay túm lấy chân mình rồi kéo lại xuống!
Không phải huyễn cảnh... Mình không thể cảm giác được sóng tinh thần.
Cũng không phải mảnh vỡ kí ức, bởi vì chính mình vừa mới nhìn thấy Pall.
Hình chiếu của cảnh vật xung quanh sao? Cũng không phải. Vậy thì không có
lý do gì chỉ có mình có thể trông thấy mà Pall lại không thể thấy.
Lúc trước khi gặp phải tình huống này, Karen chỉ có một mình rất khó phân
chia, nhưng bây giờ có Pall, tương đương với việc có thêm một vật để tham
chiếu, rất dễ dàng có thể phân tích ra tình thế, mà Pall và mình có được quan hệ
cộng sinh, cảm ứng giữa hai người còn thân thiết hơn so với những người khác
cho dù là vợ chồng.
Nhưng kết quả phân tích ra được đó chính là, cho dù ở chỗ này lưu lại dấu ấn
tinh thần của Ankara, lại xem như muốn giữ chặt đầu mình để thì thầm bên tai
gọi mình là cha, cô ta cũng cần phải ra tay.
Mà bây giờ, mình cũng đã loại bỏ phần lớn sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài,
điều này có ý nghĩa rằng sự can thiệp từ phía ngoài cũng không tồn tại.
Vậy thì tại sao mình lại xuất hiện tình huống "Nghe nhầm" này?