Người trong gia tộc?
Vấn đề là người đó có phải anh đâu!!
Đối điểm này, Karen rất chắc chắn, bởi vị họ của anh là Inmerais. Gia tộc
Inmerais là gia đình có truyền thống lâu đời là thẩm phán của nội bộ Trật Tự
Thần Giáo.
Trong huyết mạch của mình, chắc chắn không bị pha tạp, cho dù có tăng lên thì
ông nội chắc chắn sẽ nói rõ với mình. Cùng với đó, trong quá trình đi từ thần
bộc đến thần khải, sau đó là thần mục, qua từng đợt kiểm tra cho thấy trong cơ
thể mình về cơ bản là không tồn tại huyết mạch Ám Nguyệt.
Hơn nữa Karen càng nhận thức rõ ràng là, sở dĩ anh có thể sử dụng Ám Nguyệt
Chi nhận là bởi vì trong cơ thể anh có lực lượng ánh sáng có thể coi như một
chiếc máy chuyển đổi để sử dụng.
“Thật ra, cũng không phải là không có điều kiện sử dụng khác. Ví dụ như, gia
tộc sẽ ban cho một số ít những người hầu trung thành huyết mạch Ám Nguyệt,
để bọn họ có thể tu tập sức mạnh Ám Nguyệt. Nhưng loại huyết mạch này là sự
ban thưởng, không có cách nào di truyền được, bọn họ chỉ có thể một mình sử
dụng mà không thể di truyền cho con cháu của họ.
Karen tiên sinh chưa từng đi qua đảo Ám Nguyệt à?”
“Chưa từng.”
“Vậy thì đúng rồi, huyết mạch của Karen tiên sinh chính là do tổ tiên truyền
thừa.”
Karen im lặng.
Thấy Karen còn không chịu thừa nhận, Ophilia cười nói:
“Đương nhiên, còn một khả năng nữa là tôi biết được lực lượng quang minh, có
thể tiến hành chuyển đổi, bắt chước lực lượng tín ngưỡng của người đó. Nhưng
sự hao phí lực lượng này rất lớn, ngay cả thần quan Quang Minh năm đó cũng
không làm như vậy. Bởi vì sau khi chuyển hóa thì lực lượng từ mười phần chỉ
còn lại không đến nửa phần.
Quan trọng nhất chính là, làm sao tôi có thể tin tưởng được một tên tội đồ của
Quang Minh lại xuất hiện ở đây làm nhân viên bảo vệ cho tôi chứ? Đây không
phải là trò cười lớn nhất trên đời này hay sao?”
Karen cũng cười, gật đầu phụ họa.
“Nếu đã nói đến mức này thì Karen tiên sinh có thể biểu hiện ra một chút thành
ý được không?”
Karen hít một hơi thật sâu rồi chầm rãi thở ra, nhìn xem Ophilia sau đó mở lòng
bàn tay của mình ta. Ngay lập tức, một cây roi màu đỏ bay ra từ lòng bàn tay
của anh, giống hệt với cây roi trên bàn tay của Ophilia.
Ophilia gật đầu, nói: “Thảo nào tôi vẫn luôn có hảo cảm với anh. Tôi còn lo
lắng là có phải mình đã thích anh rồi nữa cơ. Hóa ra nguyên nhân chính là
người cùng một gia tộc.”
Ngay sau đó, cây roi da màu đỏ như máu trong tay của Ophilia bỗng quất về
phía Karen, đồng thời trong quá trình đó biến thành một thanh kiếm sắc béc.
Cây roi da đỏ trong tay Karen trong nháy mắt cũng biến thành một thanh đao
lớn.
“Rầm rầm!”
Hai lực lượng có thuộc tính giống nhau kiềm chế lẫn nhau.
Ophilia lập tức thu tay lại, màu đỏ trong tay tan đi.
“Tiểu thư, ý của ngài là gì?” Karen cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra qua mà thôi. Xem ra Karen tiên sinh thực sự đã từng tu
tập Ám Nguyệt chi nhận. Anh không chỉ có được huyết mạch Ám Nguyệt mà
còn có được pháp thuật Ám Nguyệt chi nhận nữa.”
“Tiểu thư, ngài có thể nói rõ ràng mọi chuyện.”
“Được rồi, Đảo Ám Nguyệt có rất nhiều loại thuật pháp, nhưng Ám Nguyệt Chi
Nhận là pháp thuật cao cấp nhất có thể điều động lực lượng Ám Nguyệt ở trình
độ cao nhất. Cho dù là người trong gia tộc thì cũng có rất nhiều người không thể
tu tập pháp thuật này, hơn nữa bọn họ cũng không thể am hiểu tường tận pháp
thuật này được.”
Nghe đến đó, Karen nhớ lại Pall đã từng nói qua, bởi vì cô đã phân tách và giải
thích để cho Karen nhảy cóc qua quá trình dài dòng mỗi đêm phải nhìn mặt
trăng máu để cảm nhận và lĩnh ngộ đó.
Bởi vì Pall là một tên thiên tài, cô đã giải thích đề bài khó khăn thành một công
thức. Karen chỉ cần làm từng bước một theo trình tự của công thức là được rồi.
“Ám nguyệt huyết mạch, pháp thuật Ám Nguyệt chi nhận, Karen tiên sinh, anh
đã có được tất cả rồi. Như vậy chỉ có một cách giải thích thôi.”
Cách giải thích gì chứ?
Hiện tại Karen cảm thấy rất hứng thú với “cách giải thích” này. Bởi vì ngay lúc
này, đến chính bản thân anh cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý.
“Lúc trên xe tôi có hỏi về gia tộc Ellen, ngài đã nói là ngài từng nghe qua gia
tộc Ellen. Khi ấy tôi chỉ cảm thấy ngài đọc nhiều hiểu rộng. Xem ra là tôi đã
hiểu nhầm.
Vì để thể hiện tình yêu mà tiên tổ từng coi pháp thuật Ám Nguyệt chi nhận như
một món quà để tặng cho tiểu thư Pall Ellen. Trong tự truyện của tiên tổ đã giải
thích như sau: Mặc dù cô ấy không có cách nào sử dụng loại pháp thuật này,
nhưng ở trong lòng ông, chỉ có món quà này mới có thể đại diện cho tình yêu
sâu đậm của ông.”
Karen cảm thấy nếu như ông ta tặng đồ có thể sử dụng được thì năm đó Pall
cũng không đến mức tuyệt tình như vậy. Dù sao cô mèo đen nhà mình từ sau
khi ăn cá sóc do mình làm thì lập tức trở nên rất dễ tính, vẫn giống kiểu nhận đồ
của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm. Vị tộc trưởng trẻ đó tặng cho
người khác một món quà mà họ không thể sử dụng, chỉ để cảm động chính bản
thân mình, đáng đời bị cho vào quên lãng.
“Hóa ra những lời nói của tiên năm ấy đều là nói dối để lừa gạt chúng ta.
Năm ấy không phải tiên tổ tặng Ám Nguyệt chi nhận cho tiểu thư Pall, mà là
đưa cho đứa con trong bụng của bà ấy!”
Ophilia đứng lên, nhìn Karen nghiêm túc nói:
“Karen tiên sinh, anh chính là con cháu của tiểu thư Pall!”
“…” Karen.