Trên bàn làm việc của Karen có đặt một quả cầu thuỷ tinh, ở trước bàn thì hiện
ra hình ảnh truyền tin.
Pall ngồi trên lưng Kevin, đang nói chuyện với Karen.
Ở trong hình ảnh, cái túi đeo của Kevin biến thành một loại Thánh khí phòng
ngự kim loại, giống như là mặc lên một lớp giáp, đồng thời trên đầu chó cũng
có một cái mũ giáp, có thể nói là sức phòng ngự được tăng mạnh.
Pall thì phủ áo choàng lên, mang theo mũ trùm đầu, trên lưng mèo buộc lên hai
cây gậy phép thuộc tính hoả.
Kevin gầy đi, mấy ngày này vì tìm kiếm Thần khí trong Không Gian Khai Thác
nên có lẽ rất khổ cực;
Pall không ốm, ngược lại mập hơn, có lẽ là do tìm về quãng thời gian thích
thám hiểm trước đây, tâm trạng tốt, khẩu vị tất nhiên sẽ tốt hơn.
Karen nói: “Cô gầy.”
“A, thật sao meo?”
“Ừm, cô chịu khổ.”
“Hì hì meo, không có chuyện gì không có chuyện gì, tất cả đều là đáng giá!”
Mặc dù ở trong lúc đó trải qua rất nhiều nguy hiểm và khó khăn trắc trở, nhưng
đã tìm thấy vũ khí của Ankara - Đao Than Vãn.
Là một thanh trường đao rỉ sét, theo lời của Pall thì cho dù chỉ nhìn nó từ xa
một cái thì linh hồn của người nhìn đều có thể bị sự sắc bén của nó cắt chém.
Pall còn nói, rỉ sắt trên thân đao có chút giống với vết rỉ sét trên Xiềng Xích
Trật Tự của Karen.
Vấn đề bây giờ là làm như thế nào để đưa nó ra và vận chuyển trở về, kế hoạch
ban đầu đó là để Karen tự mình đến một chuyến, nhưng bây giờ Karen đang
“Kéo lưới”, không tiện để đi lắm.
Mặt khác đó là trong đội tìm kho báu còn có một vị Thần.
Bọn chúng đang nghiên cứu phương án để Kevin kéo cây đao kia về. Karen nói:
“Chờ sau khi trở về, ta sẽ cố gắng giúp ngươi giải trừ nhiều phong ấn một chút.”
Mắt chó của Kevin lúc này phát sáng lên.
Karen lấy một quyển bút ký ra, lung lay trước mắt Kevin: “Nhưng vấn đề bây
giờ là cho dù ta cố hết khả năng, ta cũng không có cách nào giải trừ hoàn toàn
phong ấn của ông Hoven đối với ngươi, phần còn lại cần dựa vào bản thân
ngươi đi phá giải cùng tan rã, chờ sau khi ngươi trở lại, tự ngươi lại nghĩ một
chút biện pháp đi.
A, đúng, gần đây tìm được một phần não của ngươi, hẳn là có ích cho ngươi.”
“Gâu gâu gâu!”
Ở trong hình ảnh, Kevin hưng phấn xoay người tại chỗ.
Khi trình độ trận pháp bản thân tăng cao, Karen càng ý thức được, phong ấn của
ông Hoven dành cho Kevin rốt cuộc âm độc đến mức nào.
Đúng vậy, âm độc, cái từ này dùng ở đây không phải cái gì nghĩa xấu, dù gì thì
kẻ mà ngươi muốn phong ấn là một vị Tà Thần, tất nhiên là chiêu gì dùng được
thì cứ dùng.
Ông Hoven có vẻ sợ mình bị Tà Thần mê hoặc, cho nên trong bút ký phong ấn
đưa cho mình, cho dù mình mở ra tất cả phong ấn, nhưng vẫn có một tầng
phong ấn giấu ở trong, tiếp tục hạn chế Ranedal.
Thật là sau khi rời nhà đi mới càng ngày càng phát hiện ông nội rất mạnh, đồng
thời cũng càng ngày càng ý thức được, người bạn nối khố của ông nội bên
Nguyên Lý này cuối cùng khủng bố cỡ nào.
Phải biết rằng ông Hoven chỉ là một vị thần bộc.
Đáng tiếc, ông Hoven đã chết, chết hoàn toàn rồi.
Nếu không thì đến bây giờ, mình “Thức tỉnh” ông Hoven rồi đưa vào trong
quan tài thì có lẽ rất nhiều vấn đề đều có thể có phương pháp giải quyết mau lẹ
nhất.
Lúc này, Connor trở về, trên lưng có đeo một cặp sách màu đỏ.
Trên cặp sách có dán một cây đại thụ, dưới cây đại thụ có một cô bé và một con
chó, vốn còn có một con mèo, nhưng mèo bị rớt mất.
Cô bé là rồng của Karen, không nói đến địa vị ở Bộ kỷ luật thì dù sao cũng
được cưng chiều nhất, mọi người có đồ ăn vặt gì đều thích mời Connor nhấm
nháp, cho nên mỗi lần ra ngoài đi qua mấy văn phòng khác đều có thể kiếm về
được một đống lớn đồ ăn vặt.
Sau khi trông thấy quả cầu thuỷ tinh trên bàn làm việc của Karen và hình ảnh,
Connor tưởng rằng là hình ảnh trong quả cầu ký ức, bởi vì trước đó trong lúc
tìm kho báu, không tiện truyền tin liên lạc, đều phải dùng phương thức lưu trữ
vào trong quả cầu ký ức để gửi về, cho nên Connor rất vui vẻ ngồi trên bàn sách
nhỏ của mình, vừa ăn đồ ăn vặt vừa quơ quơ chân.
Sau đó, Pall trong hình phát ra tiếng hét lớn:
“Connor!”
Connor bị dọa giật mình một cái, đồ ăn vặt vươn vãi xuống đầy đất: Cái gì,
không phải hình ảnh trong quả cầu ký ức mà là truyền tin đồng bộ sao?
“Bài tập của ngươi đã viết xong chưa!”
Connor lập tức dùng sức gật đầu, cô bé bối rối, nhận thức được mình quên mất
Karen đã từng nhắc nhở mình.
“À?”
Pall cũng là cảm thấy rất tò mò, bởi vì khối lượng bài tập mà cô để lại cho
Connor là dựa theo khối lượng mà cô bé không thể hoàn thành, bây giờ lại bảo
với mình là đã viết xong rồi?
Có điều, Pall vẫn có phương pháp để đối phó, cô nói:
“Ngăn kéo thứ hai trong tủ quần áo phòng ngủ còn có một bộ bài tập, làm cho
xong đi.”
Lúc này Connor mở to hai mắt nhìn.
“Còn không mau đi lấy! Bây giờ làm nhiều bài tập là vì tốt cho ngươi, chờ về
sau khi ngươi trưởng thành thì ta mặc kệ ngươi, ngươi sẽ tự do thoải mái, meo!”
Connor thở dài, kéo lấy cơ thể đã chết lặng mà đi vào phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, cô bé ôm một xấp bài tập còn cao hơn cả mình bước ra.
Cái ngăn kéo kia là dùng để cất chăn lông, không cao, nhưng rất rộng.
“Cái thứ bồn hoa trên bàn đọc sách của nó là gì thế, sao nhìn giống như một cái
chân bạch tuộc vậy?”
Karen đáp: “Đó là quà của Richard, một món đồ nhỏ đáng yêu.”
“Karen, ta không ở nhà, cậu tuyệt đối không nên nuông chiều nó, phải trông
nom nó làm bài tập cho tốt, về sau cậu cũng không muốn vật cưỡi của mình là
con rồng không có học thức chứ?”
“Đây là chuyện đương nhiên, ta luôn rất nghiêm khắc với nó.”
“Ha ha meo.”
Truyền tin kết thúc, hình ảnh biến mất.
Connor bĩu môi, trong hốc mắt đẫm nước.
Karen đứng người lên, đi đến trước mặt Connor, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô
bé.
Connor ngước đôi mắt ướt lên, tay trái nắm quyền, tay phải vươn ngón trỏ ra,
trong miệng phát ra tiếng: “Ừm?”
Karen kiên định lắc đầu, dùng âm thanh tương tự mà đáp lại: “Ừm!”
Connor chỉ có thể buông nắm đấm ra, tay phải cầm bút lên, bắt đầu làm bài tập,
nước mắt to như hạt đậu đang không ngừng nhỏ xuống.
Tay trái tiếp tục chụp lấy cặp sách, đoán chừng rất nhanh lại có thể móc rớt một
con mèo ra.
Lúc này, cửa ban công bị gõ vang, Alfred mở cửa: “Thiếu gia, tất cả mọi người
đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài có thể đến rồi.”
“Ừm.”
Karen đi ra khỏi văn phòng, đi vào phòng hội nghị.
Sau khi bước vào thì Karen tự nhiên ngồi vào ghế chủ tọa, phía dưới thì là Bern,
Alfred, Wilker, người phụ trách của từng phương diện còn lại cũng đều chuẩn bị
sẵn sàng.
Bern đưa một phần phương án đến trước mặt Karen, Karen vừa xem vừa nghe
Bern giảng giải.
Trọng điểm của kế hoạch kéo lưới lần này là tổ chức Trầm Mặc Giả mới nổi lên
gần đây, mục đích kế hoạch là muốn cắt bỏ toàn bộ móng vuốt mà nó nhô ra.
Đương nhiên, cũng không để ý mà tiện tay diệt trừ luôn những phần tử bị kích
động gồm các nhân viên tương quan trong giáo và đám người chủ nghĩa giáo
nghĩa nguyên thuỷ kia bắt đầu có ý đồ nhằm vào Karen mà phát động một vài
hành động trả thù cấp thấp.
Trong kế hoạch vì muốn để cho bọn hắn càng năng động và càng dũng cảm hơn
một chút, thậm chí Bern điều động người đi cổ động và liên kết bọn hắn, còn tốt
bụng sắp xếp thêm nội ứng chuyên nghiệp để giúp bọn hắn lên kế hoạch ám sát
Karen.
Bern làm việc thích tuyệt hậu, nhổ tận gốc cỏ dại. Wilker mặc dù ưu tú nhưng
so với Bern thì đúng là còn “Ngây ngô”.
Kế hoạch lần này chọn khu vực trọng điểm ở đại khu thành phố York, nhưng hệ
thống Đòn Roi Kỷ Luật từng đại khu của Trật Tự Thần Giáo đều phải nghe lệnh
điều động từ Karen để phối hợp hành động.
Có thể nói quy mô lần này cũng gần bằng với khi thành lập quân đoàn Đòn Roi
Kỷ Luật lần trước.
Sau khi Bern giới thiệu xong, hội trường bước vào trạng thái yên tĩnh, Karen lật
xem từng trang từng trang, sau khi lật đến trang cuối cùng thì khép bản kế
hoạch lại, đưa tay vỗ vỗ ở phía trên,
Nói:
“Kéo lưới đi.”