Rasma vừa dẫn Wilker tiến vào văn phòng phía sau giáo đường vừa nói:
“Ta không khổ cực, thật ra ta vẫn luôn sống rất không tệ, khó có được một
khoảng thời gian an nhàn như thế này, ngược lại là ngươi, có thể đi đến một
bước này, thật sự rất không dễ dàng, không hổ là đệ tử của ta, ha ha.
Ta thật sự không nghĩ tới,
Ngươi thế mà có thể trở thành quan chỉ huy của “đội mặt đất” trong sự kiện lần
này.”
Rasma hiển nhiên là hiểu lầm, khi hắn trông thấy Wilker xuất hiện ở đây, trong
đầu óc chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là quan chỉ huy của quân đoàn tham gia sự
kiện lần này là học sinh của mình.
Nếu không thì cũng không cách nào giải thích vì sao trong khoảng thời gian
mấu chốt như thế này thì Wilker lại xuất hiện ở đây.
Sự thật chứng minh, nếu chỉ có thể xem báo một cách ngắt quãng thì ngay cả
Đại tế tự tiền nhiệm cũng không thể có một nhận thức chính xác về tình hình
bây giờ ở trong giáo.
Bởi vì những tin tức được phát hành công khai trên báo sẽ không viết rằng “Ai
là thuộc hạ của ai”, “Ai thuộc phe phái của ai”, “Hệ phái nào đấu tranh với hệ
phái nào”, tất cả đều sẽ bị che lấp, bị mỹ hóa để trở thành những tin tức tốt đẹp.
Để có thể biết thêm những nội dung mang tính thực tế thì cũng chỉ có báo nội
bộ càng cao cấp và càng có nhiều thông tin hơn, nhưng vấn đề là chỉ có những
thần quan ngoại giáo cấp thấp hoặc dị ma yếu ớt có thể không biết mà ngẫu
nhiên đi ngang qua thành phố La Giai, phần lớn trong số đó thì ngay cả báo chí
giáo hội cũng không bỏ tiền mua nổi, Rasma cũng không có cách nào để nhìn
thấy thông tin gì có giá trị.
Nhưng mà hắn biết Karen càng ngày càng trèo cao, bởi vì Karen không chỉ xuất
hiện trong trang đầu trong mấy số báo cũ của Tuần Báo Trật Tự mà ngay cả báo
chí ngoại giáo và những tờ báo lá cải trong giới cũng có sự xuất hiện của Karen
với tần suất cao.
Bao gồm cả việc một vài nữ thần quan hoặc nữ dị ma, bọn họ rất thích cắt ảnh
Karen từ mấy bài báo, ghi lại nhật ký, kiếm được một quyển thì thường mang
lại rất nhiều tin tức cho Rasma.
Rasma biết Karen càng ngày càng trèo cao, hắn cũng bởi vậy càng ngày càng
sốt ruột.
Cũng may,
Quãng thời gian bàng hoàng, bất đắc dĩ lại kiềm nén và chờ đợi, rốt cục sắp kết
thúc.
Wilker đáp:
“Thưa thầy, ngài hiểu lầm, ta không phải quan chỉ huy mặt đất, ta là nghe theo
lệnh đến đây chiếm giữ nơi này trước để chuẩn bị sẵn sàng.”
Rasma hỏi: “Bây giờ ngươi có thể liên lạc đến quan chỉ huy của mình sao?”
“Có thể, thưa thầy.”
“Giúp ta liên lạc hắn, ta có tình báo quan trọng liên quan đến an toàn của Thần
Giáo cần hắn đi báo cáo, không thể trì hoãn.”
Có trời mới biết nếu còn kéo dài thêm nữa thì thằng nhóc kia có còn tiếp tục
thăng chức hay không.
Đáng chết, Rasma cảm thấy cháu trai của tên kia có phải đã chuyển hết thiên
phú tu hành được di truyền sang việc thăng chức hay không!
“Được rồi, thưa thầy.”
Wilker đi đến bên cạnh điện thoại trong văn phòng, lật ra quyển sổ điện thoại rất
dày kia, không cần lật từng trang, bởi vì trong cái trang trống không đầu tiên
của quyển sổ có viết số điện thoại của Nhà tang lễ Inmerais, hiển nhiên, thầy
mình thường xuyên gọi đến số điện thoại này.
Rasma nghi ngờ nói: “Quân đoàn các ngươi dùng điện thoại để liên lạc à?”
“Thưa thầy, làm vậy thì sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Điện thoại nối máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng người nghe máy, Wilker
không thể quen thuộc với giọng nói này hơn nữa: “Xin chào, đây là Nhà tang lễ
Inmerais.”
“Quan chỉ huy, thầy của ta muốn với ngài.”
“Được rồi, đưa ống nghe cho hắn.”
Wilker đưa ống nghe cho Rasma.
Rasma đưa tay nhận lấy ống nghe, cảm giác không may đang nhanh chóng xuất
hiện trong lòng, hắn đặt ống nghe ở bên cạnh mặt mình, dùng giọng điệu
nghiêm túc nói:
“Ta là Rasma.”
“Ta là Karen.”
…
Điều kiện của phòng bếp ở nhà cũng không phải là tốt nhất, phòng bếp của
Healy ở thành phố York tốt hơn nơi này rất nhiều, nhưng Karen lại cực kỳ
hưởng thụ, bởi vì chỉ có làm đồ ăn ở nhà, thì đồ ăn mới xem như hương vị của
nhà.
Anh kiểm tra tủ lạnh trước, đem một chút nguyên liệu nấu ăn có thể dùng ra rồi
tiến hành xử lý.
Dưới lầu, một người phụ nữ đi vào phòng khách, trông thấy Connor đang bị
đám người quây quanh trò chuyện trong phòng khách.
“Connor, đây là bà Molly.”
“Chào bà Molly.”
Trong mắt bà Molly lộ ra vẻ nghi ngờ, bà ta không biết cái cô bé với mái tóc
trắng này là ai, là một con dị ma cấp thấp thì bà ta đương nhiên không có năng
lực thăm dò một con Cốt Long có huyết thống cao cấp.
Nhưng bà ta nhìn thấy viên thuốc mà cô bé cầm trong tay, cô bé đang ăn từng
chút một dưới ánh mắt tiếc thương của những người xung quanh.
Từ chút ít mùi hương được toả ra từ viên thuốc, bà Molly đã nhận ra giá trị to
lớn ẩn chứa bên trong!
Một viên, không, xem như là một nửa viên của loại thuốc này cũng đều đủ để
cho một nơi như thành phố La Giai này đổ máu mà tranh giành.
Mình chỉ ngửi mùi của nó một chút thì đã để linh hồn có cảm giác say mê.
Mary nói: “Molly, Karen trở về, đang ở trên lầu, bà có muốn đến chào hỏi hay
là muốn xuống tầng hầm làm việc?”
Bà Molly mở miệng cứng ngay tại chỗ.
Connor thì hai tay cầm thuốc nhìn về phía bà Molly:
“Hì hì.”
Sau lúc lâu bà Molly mới bình tĩnh lại, lúc này mới từ từ bước đến cầu thang, cơ
thể vốn đã được rèn luyện thông thạo từ lâu, vào lúc này liên tục nghiêng qua
nghiêng lại.
Cuối cùng ở cửa phòng bếp lầu hai thì bà Molly nhìn thấy Karen đang bận rộn ở
trong.
“Thiếu gia …ngài trở về rồi à?”
“Ừm, bữa tối phải chờ thêm một lát nữa.”
“Ta… ta đi làm việc trước.”
Lúc này, có vẻ chỉ có công việc mới có thể làm dịu xuống tâm trạng hồi hộp và
chứng minh giá trị tồn tại của mình.
“Vất vả cho ngươi rồi Molly, cái nhà này vẫn luôn nhờ ngươi trông nom.”
“Không, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, đây là việc ta phải làm, là chức
trách của ta, là vinh dự của ta.”
Bà Molly lập tức cúi người chào, sau đó tiếp tục dùng tư thế nghiêng ngả mà
cuống quít đi xuống cầu thang.
“Bộp bộp bộp…”
Đôi giày cao gót màu đỏ liên tục phát ra tiếng vang.
Bà Molly đi một hơi xuống tầng hầm, đi vào phòng làm việc của mình, vị khách
đến từ viện dưỡng lão đã được Ron tẩy rửa, đang nằm trên chiếc giường thép
chờ được phục vụ.
Bà Molly có chút luống cuống tay chân móc thuốc lá ra, ngậm vào trong miệng
rồi châm lửa.
Vừa hít mạnh một hơi vừa đưa tay về phía cái radio ở bên cạnh, mở nó lên.
“Rẹt…rẹt…rẹt…”
Tiếng rè nhanh chóng kết thúc, sau đó radio phát ra giọng nói mà bà ta vô cùng
quen thuộc:
“Thưa các bạn thính giả, trong một vài thời điểm thì vận mệnh con người kỳ
diệu như vậy; có vài người, phấn đấu cả đời mà không có được, nhưng lại có
vài người chỉ vì lúc đầu đưa ra một quyết định chính xác thì có thể nhận được
kết quả vượt xa tưởng tượng.
Đúng vậy, loại người này thật sự làm cho người khác thấy ghen tỵ.
Ta có một người bạn như vậy, bà ấy từ bỏ phong cảnh phía ngoài, lựa chọn kiên
trì ở lại.
Bây giờ ta muốn nói cho bà ấy biết:
Sự kiên trì ấy đã được Thần nhìn thấy.”