vừa duy trì sự tỉnh táo của bản thân vừa lựa chọn cứng rắn chịu đựng cơn đau.
Anh tin tưởng, sau khi vượt qua lần này, chờ đến khi trở về, chắc chắn sẽ có
nhiều tiếng nói chung với Neo hơn.
A!
Một hồi áp lực mới lại bắt đầu, Karen phát ra một tiếng kêu to, trên thân tràn ra
rất nhiều máu tươi, nhưng những máu tươi này sau khi tràn ra ngoài thì lại rất
nhanh được hấp thụ ngược trở vào.
Một cái lồng ánh sáng màu đỏ bao phủ cả người Karen.
Karen sửng sốt một chút,
Pall phía trên cũng sửng sốt một chút:
"Vừa mới nãy chỉ là vận động làm nóng người thôi sao?"
...
"Cô ta đã biến mất."
"Ai biến mất?"
"Khúc xương kia, cô ta đã biến mất, cô ta đã bị xóa đi trí tuệ, ta và cô ta đã thua,
ta cảm giác được khí thế của vị kia vừa mới xuất hiện, mặc dù đã lại biến mất,
ha ha, thì ra vị kia vẫn chưa từng tin tưởng chúng ta."
"Vị kia... Nữ Thần?"
"Không phải thì còn là ai nữa đây?"
"Nữ Thần giáng lâm rồi?" Philomena kinh ngạc nói.
"Không có, ở trên toà đảo này, còn có một luồng ý chí thứ ba, nhưng vẫn luôn
luôn yên lặng."
"Ta cũng không thật sự hiểu rõ lắm."
"Ngươi không cần phải hiểu rõ, ngươi chỉ cần biết là các ngươi đã thắng, còn
chúng ta thua."
"Thế nhưng bây giờ ngươi vẫn còn tồn tại."
"Chờ đến khi khúc xương kia hoàn toàn tiêu biến thì ta cũng sẽ tiêu tan mà thôi,
bởi vì ta vốn là một dấu ấn tinh thần ở trên nó, nó không chỉ sinh ra cô ta, cũng
là nơi mà ta ký gửi ý thức."
"Có chút... nhức đầu."
Người phụ nữ áo đỏ nhìn Philomena, hỏi: "Ngươi có biết cảm giác luôn luôn bị
xem là một công cụ, là cảm giác như thế nào sao?"
"Ta biết."
"A, đúng, ngươi cũng biết, ngươi là cơ thể thích hợp nhất để thay thế, còn có
giấc mơ của ngươi, sự đặc thù từ... Huyết mạch của ngươi; ngươi gần như bị
xem như đồ thay thế để nuôi dưỡng, nếu không thì ta cũng sẽ trực tiếp lựa chọn
ngươi trong số nhiều người trên đảo như vậy."
"Ừm."
"Có dám mở ra tầng cuối cùng trong giấc mộng của ngươi cho ta hay không?"
"Vì cái gì?"
"Nếu như ngươi muốn trở về đối phó với bà nội của mình, ta có thể để lại cho
ngươi vài thứ, trợ giúp ngươi nâng cao phần thắng lên một chút, ngươi cảm thấy
thế nào?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên, cũng có một cái khả năng đó chính là ta muốn nhân cơ hội này
xâm lấn vào tầng sâu nhất của giấc mộng, hoàn toàn khống chế cơ thể của
ngươi, thử tìm xem có cơ hội để lật bàn hay không, hoặc là trước lúc ta hoàn
toàn tiêu vong thì kéo một người theo để chôn cùng?"
"Nếu như ngươi nguyện ý giúp ta, cám ơn ngươi."
"Sau đó thì sao?"
"Vậy là được rồi."
"Ngươi không sợ à? Hai khả năng mà ta vừa nói với ngươi, thật ra bây giờ ta
còn chưa quyết định được mình sẽ lựa chọn cái nào, chính bản thân ta cũng
không biết mình sẽ làm gì đấy."
"Ta không sợ."
"Vậy sao ngay từ đầu ngươi lại từ chối?"
"Bởi vì ngươi đã nói chúng ta thắng."
"Vì thắng cho nên ngươi cũng không thèm để ý đến mình nữa sao?"
"Không phải, nếu đã thắng, thì hắn đã không có lý do để nói rằng ta không nghe
theo mệnh lệnh của hắn, hắn sẽ không cô lập ta nữa."
"Một lý do rất thú vị, ngươi xác định rằng mình không phải là thích hắn đấy
chứ?"
"Lúc ta biết được hắn sẽ cùng chết với ta, ta cảm thấy tâm tình rất thả lỏng, có
lẽ là bởi vì cảm xúc của nhân loại khá phức tạp, trí tuệ cấp thấp như ngươi sẽ
không hiểu được."
"Ha ha ha." Người phụ nữ áo đỏ nở nụ cười, "Ta không tức giận đâu, bởi vì bây
giờ ta thật sự cho rằng, cho dù ta và cô ta có chung tư tưởng, nhưng trên bản
chất lại không có thay đổi."
"Ngươi phải vào trong tầng sâu nhất trong giấc mộng của ta sao, ta có thể mở ra
cho ngươi."
Người phụ nữ áo đỏ lắc đầu.
"Đổi ý rồi sao?" Philomena hỏi.
"Ta đang sợ không khống chế nổi bản thân mình, con người trong những tình
huống khác biệt sẽ đưa ra những sự lựa chọn khác biệt, nếu như ta còn có thể
được gọi là người."
"Vậy thì thật đáng tiếc."
Nghe được câu này, trên mặt người phụ nữ nhưng lại nở một nụ cười đầy thâm
ý: "Ta càng sợ rằng lúc ta thật sự lựa chọn đồng ý, ngươi lại không có cách nào
mở ra tầng sâu nhất trong giấc mộng của mình."
"Ngươi có ý gì?"
"Trong lòng ngươi cũng rõ ràng mà." Người phụ nữ áo đỏ đưa tay sờ sờ khuôn
mặt của Philomena, "Ta có thể cảm nhận được, ngươi vốn phải là một cô gái rất
hiền lành và tươi vui, đây là cảm giác của ta khi ở trong giấc mộng của ngươi,
ngươi nhìn xem, ngay cả bà nội bị xem như là chó trong giấc mộng của ngươi
thì quần áo trên người bà ta cũng sạch sẽ tinh tươm."
"Ta không cảm thấy hiền lành tươi vui là một lời ca ngợi."
"Có lẽ vậy, ta biết, ngươi cần phải kiên cường. Thật ra thì ngươi biết không, có
một thứ ẩn dấu ở nơi sâu thẳm, vẫn luôn chưa từng thay đổi, nguyên nhân mà ta
bị giữ lại, chính là vì thỏa mãn mệnh lệnh ban tặng của vị kia.
Bây giờ, ta để lại món quà tặng cho ngươi ở nơi này."
Người phụ nữ áo đỏ mở lòng bàn tay ra, trên bầu trời, trên mặt đất, nơi xa, chỗ
gần, những sắc đỏ khi này gần như hoàn toàn phủ kín nơi này đang co lại;
Cuối cùng, trong lòng bàn tay của người phụ nữ, ngưng tụ ra một quả cầu màu
đỏ sậm.
"Ngươi am hiểu loại vũ khí nào?" Người phụ nữ áo đỏ hỏi.
"Dao găm."
"Được rồi."
Quả cầu màu đỏ ngưng tụ thành môt con dao găm, người phụ nữ áo đỏ vung
bàn tay lên, dao găm đâm vào trong cây cột của ngôi nhà gỗ, hoàn toàn chui
vào, biến mất không thấy gì nữa.
"Nhớ kỹ vị trí rồi sao?"
"Nhớ kỹ." Philomena gật đầu.
"Ta thất bại, nhưng ta hi vọng ngươi có thể thành công."
"Cảm ơn."
"Dối trá." Người phụ nữ áo đỏ khoát tay áo, "Ngươi tên là gì?"
"Philomena. Filsher, còn ngươi thì sao?"